Dốc tình hoa lại nở

26/11/2021 08:33

Truyện ngắn của Lê Hòa

ADQuảng cáo

Họ ôm nhau rất lâu trước khi từ biệt bên đồi hoa cà phê đang nở rộ. Cô không khóc. Nhưng anh thì lại nức lên như một đứa trẻ.

- Có phải lần cuối không em? – Anh thủ thỉ

- Chỉ cần chúng ta muốn thì không có lần nào là lần cuối cả anh ạ! – Cô cứng cỏi đáp lại.

Thế mà xa, xa biền biệt đến hai mấy năm trời. Năm ấy, cô tròn mười tám,vừa học hết cấp ba thì gia đình đưa cô sang Úc du học.

Tình yêu đầu đời trong trẻo đến lạ kỳ. Ngay cả một cái nắm tay cũng không có. Cô mạnh mẽ, còn anh thì ngược lại yếu đuối nhưng chân thành và say đắm. Anh mê cô như mê mùi hoa ở ngọn đồi Tây Nguyên này vậy. Mùi hoa đằm thắm dịu nhẹ, thanh và sâu. Chỉ một lần gặp mà suốt đời không thể quên. Đất Tây Nguyên vốn mỡ màu phì nhiêu, thắm mưa, đượm nắng nên cây cối mọc trên đất này lúc nào cũng hừng hực sức sống.

Những ngày đầu mới chớm quen, cô chê anh: Con trai gì mà ẻo lả, sướt mướt nên chẳng thèm để ý. Một bông hoa của núi rừng xinh đẹp quyến rũ như cô thì luôn có nhiều chàng tới trồng cây si trước cửa nhà. Nhưng tính cô vốn lì lợm và quyết đoán nên cứ cười thầm trong bụng: “Để xem anh nào trồng được lâu nhất”. Vì thế cứ chàng nào đến, cô cũng từ chối khéo: “Em còn bé dại phải lo học hành ạ”. Thế nhưng cái chàng trai ẻo lả ấy đã kiên trì trồng si suốt một năm trời. Ngày nào chàng ta cũng đến cổng nhà cô đứng chờ với một giỏ hoa dại đầy ắp trên chiếc xe đạp cọc cạch. Mặc kệ! Cô giả vờ không quan tâm, cương quyết không lên xe, dù chàng lẳng nhẵng theo sau như một cái đuôi. Nhưng càng không quan tâm, cô càng thấy tò mò vì chàng ta cũng lì lợm không kém. Có hôm cô giả bộ cố nán lại cho đến khi muộn giờ học vẫn chưa thèm ra cửa để xem anh ta nản mà dời đi. Thế mà, chàng vẫn đợi.

- Anh thừa biết ý tôi rồi mà, sao ngày nào cũng đợi làm cái gì? Không thấy chán à? Cô gần như nổi đóa.

- Anh đợi em là việc của anh. Còn em không chịu cho anh đợi là việc của em. Hai việc này không liên quan. – Anh tự tin và vui vẻ đáp.

- Ái chà! Hôm nay lý sự ghê quá! Thật không hổ danh kẻ trồng si lâu nhất trường. Cô phì cười và bắt đầu cảm thấy anh chàng này có gì đó khá đặc biệt so với phần còn lại của thế giới.

Minh họa: Ngọc Tâm

Thế rồi, họ nên đôi lúc nào chẳng hay. Cô không biết lý do tại sao? Có thể do lòng kiêu hãnh của cô đã được thỏa mãn, hay do anh ta trồng si bén rễ ở trước sân nhà cô thật rồi. Chẳng biết nữa. Mà thôi truy vấn điều đó không có ích gì, cô chỉ biết trong thâm tâm mình khi ấy cô có một giảm giác vui vẻ và yên bình khi ở bên một chàng trai ẻo lả và sướt mướt. Vậy là đủ. Hạnh phúc vốn chỉ là khoảnh khắc, còn yêu là cảm giác mà. Thế nhưng, trong anh thì cô như một vị thánh. Một vị thánh hoa của các loài hoa mà anh vẫn thường gọi hoa cà phê. Cô không thích cách ví von ấy vì theo cô hoa cà phê tuy thơm thật nhưng quả của nó lại cho trái đắng. Còn anh lại thích cái vị đắng ấy. Đắng đót mà đắm say.

Ai ngờ đâu vị đắng ấy ngấm vào đời anh suốt hai mươi mấy năm trời, tới nỗi anh không thể mở lòng với ai được nữa. Ngày anh tìm lại được cô qua mạng xã hội một cách rất tình cờ thì cô đã qua hai đời chồng. Cô chua chát nói thế khi chát với anh qua messenger kèm cái biểu tượng cười ra nước mắt nửa đùa nửa thật. Anh không buồn, mà vui. Cái cảm giác ấy lại ùa về. Cảm giác hạnh phúc! Đời anh như được tái sinh lần nữa. Anh không cần biết cô đã như thế nào! Không cần biết cái tuổi xế chiều đã khiến tóc anh lốm đốm ngả màu ra sao. Anh chỉ cần cảm giác ấy trở lại! Cảm giác yêu và được yêu. Hai mươi mấy năm qua anh đã tưởng như mất hoàn toàn cảm giác đó. Nay nó lại ùa về. Nó cho anh tìm lại chính mình của một thời mê say và đau xót.

Từ ngày xa cô, anh dường như chỉ luẩn quẩn bên đồi cà phê mà không đi lập gia đình như chúng bạn. Anh yêu mảnh đất cao nguyên này bằng tình yêu máu mủ, ruột rà nên xa đất, xa rừng anh không chịu nổi. Và một lý do khác nữa là: chỉ ở đây anh mới có được cảm giác vui sống và yêu đời. Chỉ ở đây, anh mới cảm nhận được cô ở bên anh. Anh ăn và ngủ ở đồi cà phê để thỏa thuê mê đắm trong cảm giác được thiên nhiên bao bọc chở che, cũng là được gần cô. Anh có những giấc mơ kỳ lạ trong mùi hương hoa mê mị: Giấc mơ đưa anh sống trong cảm giác lứa đôi mỗi mùa hoa cà phê nở. Nhưng mỗi lần tỉnh giấc anh lại thấy hụt hẫng và trống vắng. Anh nhớ lại cái lần chia tay cô. Hôm ấy, thiên thời địa lợi đủ cả nhưng anh rụt rè và nhút nhát tới nỗi một cái nắm tay cũng ngượng nghịu không dám thì nói gì đến chuyện khác. Phải chăng “Trong sáng quá lại hóa thành hài hước” như một câu thơ anh từng đọc đâu đó trên mạng.     

ADQuảng cáo

 Ngày cô trở lại Tây Nguyên cũng đúng mùa cà phê nở hoa. Bây giờ cô đã là một mệnh phụ ngót năm mươi với thân hình phốp pháp và mái tóc ngắn lốm đốm hoa râm. Những cuộc hôn nhân đổ vỡ và những đứa con đã cướp của cô đi hết thảy tuổi xuân: Không còn mái tóc dài đen nhánh, óng mượt. Không còn cái đáy lưng ong với những đường cong quyến rũ chết điếng bao chàng. Cô của anh đấy! Người yêu của anh một đời mê đắm đấy! Anh sững người chết lặng….

Cô không buồn, chẳng vui, chỉ lặng lẽ. Là một người từng trải, am hiểu và thành thạo hai ngôn ngữ, hai nền văn hóa khác nhau, cô thấu hiểu tâm lý của anh đến từng sợi tóc bạc. Vậy nên cô thấy thương anh nhiều hơn. Đàn ông yêu bằng mắt, đàn bà yêu bằng tai mà. Các cụ xưa chẳng nói thế còn gì? Nhưng với anh thì chưa hẳn yêu bằng mắt. Anh yêu bằng ký ức. Bởi vậy nên, vấn đề là làm sao để ký ức sống dậy, thì cô tin anh sẽ lại yêu cô như ngày đầu tiên.

Khi quyết định trở về quê cha đất tổ cũng là khi cô cảm thấy cô đơn nhất. Con người càng từng trải càng thấm nhanh nỗi cô đơn. Bởi họ nhìn thấu tất cả mọi thứ, dự cảm chính xác được những điều sắp đến. Việc đó làm cô không chịu đựng nổi. Cô trở về không hoàn toàn vì anh. Không phải vì gia đình, mà vì chính cô thì đúng hơn. Cô muốn tìm lại niềm vui sống, lòng yêu con người một cách thanh sơ và nguyên bản nhất. Đó là những gì cô cần.

 - Chúng ta hãy sống như những đứa trẻ! Cô thủ thỉ với anh trong một lần đi dạo trên rẫy đầy hoa cà phê nở.

- Như những đứa trẻ với hai mái đầu hoa râm sao? Anh sửng sốt.

- Đúng vậy! Con người già đi bởi suy nghĩ của chính mình! Vậy tại sao con người không trẻ lại cũng bởi những suy nghĩ. Từ suy nghĩ sẽ dẫn đến hành động và từ hành động sẽ có điều ta muốn…

- Anh thực sự không hiểu! Anh thả cái nhìn xuống thớ đất đỏ nâu như cố kiếm tìm xem bao lâu thì đến mạch nước ngầm.

- Anh không cần hiểu! Chỉ cần cảm nhận hương hoa cà phê ngay lúc này, trên ngọn đồi này! Vậy là đủ. Cô nói với sự tự tin vốn có.

- Thật à, chỉ đơn giản vậy thôi sao? Anh lại sửng sốt!

- Em học đông học tây cũng chỉ để tìm ra chân lý giản đơn vậy thôi! Giọng cô như chìm dần rồi lẩn khuất bay đi trong tiếng gió đại ngàn.

 Anh nghe lời cô, nhắm mắt lại và chìm trong mùi hương thơm ngọt! Anh hình dung cô từ cái thời mười tám. Anh nhìn thấy cô ở tuổi 50. Anh nhìn thấy anh của cái thời bé dại lẽo đẽo theo mẹ lên rẫy cà phê. Mùi hương ngọt lành thơm ngát. Cái nắm tay ấm nóng nồng nàn. Anh ôm cô vào lòng. Lâu lắm rồi kể từ cái ngày ôm nhau từ biệt cách đây hơn hai mươi năm, đến bây giờ anh mới lại ôm một người phụ nữ. Anh lại cảm thấy cô như một vị thánh.

- Phải, sống như những đứa trẻ. Vui như những đứa trẻ! Anh nhủ thầm.

Năm nay mùa hoa cà phê đến muộn nhưng lại rực rỡ hơn bao giờ hết. Cả một rừng hoa trải dài ngút ngát, mênh mông trên những thửa đất bazan đỏ rực, vạm vỡ. Hàng ngàn hàng vạn bông hoa li ti trắng muốt như những giọt tuyết trắng long lanh trong nắm sớm. Cao nguyên thanh sạch đến trắng trong cõi lòng. Họ bên nhau như những đứa trẻ! Cảm giác yêu không hoàn toàn trở lại nữa. Nhưng họ cảm nhận được sự gần gũi thương quen, yên bình trong mùi hương quen thuộc. Mùi hương của ký ức, mùi hương của hiện tại và của tương lai.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Dốc tình hoa lại nở
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO