Một người đặc biệt

26/08/2022 08:45

Truyện ngắn của Minh Huyền

ADQuảng cáo

Buổi học kết thúc lúc 6h tối khiến tôi cảm thấy uể oải, mệt nhoài. Về phòng trọ, tôi bỏ lại mọi thứ leo lên giường, tính ngủ một mạch đến sáng. Nhưng vừa tranh thủ chợp mắt chừng 10 phút, tôi nhận được tin nhắn của cậu.

- Hôm nay, Phương thế nào?

- Cũng bình thường, chỉ có điều tớ chưa quen với việc trở lại sự nghiệp học hành của một sinh viên gương mẫu.

- Cố gắng lên!

- Ừ, cậu cũng vậy nhé!

Không biết từ bao giờ, mỗi ngày chúng tôi đều hỏi thăm nhau bằng những mẩu chuyện nhỏ nhặt, nhẹ nhàng như thế.

Tôi gặp Mạnh lần đầu tiên vào năm lớp 11, khi cả hai cùng tham dự kỳ thi học sinh giỏi tỉnh. Chuyện là lần ấy, do đặt nhầm báo thức, tôi đến điểm thi muộn hơn dự kiến. Vì muốn chạy thật nhanh ra bảng tin xem vị trí phòng thi nên tôi sơ ý va phải cậu, khiến cậu ngã sõng soài. Đang loay hoay chưa biết làm thế nào thì cậu đã kịp đứng dậy, trấn an tôi:

- Tớ không sao! Mà cậu thi môn gì hả người bạn mới?

- Tớ thi sử.

- Còn tớ thi toán. Vậy mình cùng ra xem thử phòng thi của hai đứa có gần nhau không nha!

Thật bất ngờ mà rất đỗi tình cờ, hôm ấy – một ngày trời thu mát dịu, tôi và cậu quen nhau.

Nửa tháng sau kỳ thi, chúng tôi biết kết quả. Cậu đạt giải nhất còn tôi chỉ đạt giải khuyến khích. Tôi buồn lắm, khóc hoài. Thầy cô, bạn bè động viên thế nào cũng không nín. Tối đó, tôi gọi điện cho cậu kể hết sự tình. Cậu cười hiền, bảo:

- Đi thi, đạt giải đã là một thành công. Thay vì trách móc bản thân, cậu phải thấy tự hào vì những nỗ lực cậu bỏ ra được đền đáp. Nhiều bạn còn kém may mắn hơn, như Ngọc Mai lớp tớ chẳng hạn. Bạn ấy cũng học giỏi “pro” luôn mà thiếu 0.1 điểm nữa mới có thể điền tên mình vào bảng vinh danh.

Cậu thuyết phục có lí quá thành ra tự dưng tôi bớt buồn hẳn.

- Cảm ơn và chúc mừng cậu nhé!

- Hì hì, hổng có chi!

Tôi học đội tuyển sử, theo một lẽ tất yếu tôi chọn thi đại học khối C. Phần vì các môn xã hội, tôi thấy mình học khá ổn; phần vì các môn tự nhiên là một thách thức cực đại đối với tôi. Tôi muốn sau khi tốt nghiệp cấp ba, mình theo học ngành luật rồi trở thành luật sư để bảo vệ công bằng, lẽ phải cho mọi người. Nhưng bố mẹ kịch liệt phản đối. Họ luôn muốn tôi học kinh tế. Lý do họ đưa ra rất đanh thép: Chỉ có học kinh tế mới kiếm ra nhiều tiền. Tôi thấy không hẳn. Tôi tìm cách thuyết phục họ – bằng mọi lẽ. Mà thuyết phục là một chuyện, họ hiểu, chấp nhận hay không lại là chuyện khác. Vì chuyện này, từ năm tôi học lớp 8 tới giờ, giữa tôi và bố mẹ chưa bao giờ tìm được tiếng nói chung.

Hôm ấy, gia đình tôi lại xảy ra tranh cãi. Nguyên nhân vẫn xuất phát từ chuyện chọn ngành, chọn khối của tôi. Chỉ có điều, nó bị “thổi bùng” lên một nấc cao hơn bởi bố mẹ biết tin chị Yến Nhi – con bác Hùng làm cùng công ty bố vừa giành được học bổng du học ngành tài chính ở Mỹ. Bố thì xuýt xoa khen chị Nhi vừa xinh, vừa giỏi. Mẹ thì nhìn tôi than ngắn, thở dài, bảo:

 - Thật vô phúc khi sinh ra mày – đứa con gái vừa cứng đầu, vừa lười nhác, đã thế chỉ thích làm chuyện hoang đường.

Tôi không nói gì, chỉ biết cố không để những giọt nước mắt rơi lã chã và ăn cho xong bữa. Từng ấy năm cuộc đời, chưa bao giờ tôi muốn rời khỏi nhà nhiều như lúc này.

8h tối, tôi ngồi vào bàn học. Nhưng năm phút, mười phút rồi ba mươi phút trôi qua, tôi vẫn chẳng thể tập trung. Cứ vừa định đặt bút, tôi lại bị những lời bố mẹ nói làm cho ám ảnh. Tôi lấy điện thoại, nhắn tin cho cậu. Thực tình, tôi không muốn làm phiền vì biết cậu đang rất bận. Có điều, tôi không nghĩ ra cách nào khả quan hơn. Thôi thì... Chỉ trong chốc lát, tôi đã kể hết cho cậu những chuyện vừa xảy ra bằng một đoạn tin nhắn dài gần trang A4. Tôi cũng không giấu giếm cậu những điều mình đang suy nghĩ bây giờ. Và cuối cùng, tôi kết lại bằng một lời “PS” dễ thương hết sức: “Cậu cứ học đi, lúc nào rảnh, rep tớ sau cũng được”.

Tin nhắn vừa gửi chừng 10 phút, cậu đã hồi đáp tôi. Cậu không nói gì nhiều, chỉ dặn: “Ước mơ của cậu, cậu hãy cứ theo đuổi. Cho dù bố mẹ chưa ủng hộ nhưng không sao, miễn là cậu thấy hạnh phúc và không thẹn với lòng. Tớ tin nhất định sẽ có một ngày, sự cố gắng của cậu được thừa nhận. Đừng bỏ cuộc nhé! Tớ luôn ở phía sau”. Đọc những dòng cậu viết, lòng tôi nhẹ đi nhiều lắm. “Thank you!” – tôi kích chuột, gửi cho cậu tin nhắn cuối cùng trước khi “off” để chuẩn bị bài vở ngày mai.

Minh họa: Ngọc Tâm

Mới đó mà hai đứa đã bước vào năm học 12. Nhờ những lời động viên của cậu, tôi phần nào vượt qua áp lực từ gia đình. Kỳ thi thử đại học đầu tiên do nhà trường tổ chức, tôi giành vị trí thủ khoa khối C. Khởi đầu hoàn hảo này khiến tôi phấn chấn, đăng “status” muốn khoe cả thế giới. Nhưng cậu không “thả tim”, “like” hay “comment” gì cả mà chỉ “inbox” nhẹ nhàng: “Tuyệt đối đừng ngủ quên trong chiến thắng, nha Phương”. Lời nói của cậu khiến tôi bỗng thấy “nhột”. Khoảnh khắc ấy cũng giúp tôi nhận ra: chàng trai mình thầm giành tình cảm đặc biệt bấy lâu không chỉ là một người giỏi giang mà còn khiêm tốn vô cùng.

100 – 80 – 50 – 30... Chuỗi ngày đếm ngược cho kỳ thi  đại học ngày một thu hẹp dần. Mặc dù đã “nạp” cho mình lượng kiến thức vừa đủ nhưng tôi vẫn không thật sự tự tin. Lí do ư? Nhiều lắm. Tôi rất kém duyên với các kì thi quan trọng. Tôi thiếu sự ủng hộ từ gia đình… Biết là khó nhưng mỗi ngày tôi đều tự nhủ: “Tuyệt đối không được đầu hàng”.

***

Ba tuần sau, chúng tôi biết kết quả. Cậu đạt được một số điểm đáng tự hào. Ngược lại, tôi chỉ đạt số điểm khiêm tốn 24. Điều ấy đồng nghĩa với việc tôi không thể trở thành sinh viên trường luật theo nguyện vọng ban đầu. Tôi buồn lắm. Suốt năm ngày trời, tôi chỉ ở trong phòng. Tôi sợ đối diện với bố mẹ, thầy cô, bạn bè… Và tôi còn sợ đối diện với cậu nữa... Dù chẳng muốn đâu nhưng mỗi lần nghĩ tới chuyện đó, những giọt nước mắt của tôi lại cứ thế lăn dài.

Tôi không dám kể chuyện này cho cậu. Nhưng không hiểu bằng linh cảm hay cách đặc biệt nào, cậu biết. Chủ nhật ấy, khi chuyện thi cử đã trôi qua trọn vẹn 10 ngày, cậu nhắn tin cho tôi, rủ:

- Thứ ba này Phương rảnh chứ? Mình gặp nhau ở quán trà sữa trước cổng trường hai đứa từng thi học sinh giỏi nha!

ADQuảng cáo

- Nếu muốn động viên tớ thì để sau đi, mấy ngày nay tâm trạng tớ không tốt lắm.

- Không, tớ gặp cậu vì chuyện khác.

- Thôi được rồi...

- Tôi đồng ý với lời hẹn của cậu mà trong lòng vẫn còn thấy bối rối, chần chừ.

***

3h chiều, tôi có mặt tại Moon Tea. Tưởng mình đến sớm, ai ngờ cậu đã ngồi chờ sẵn.

- Chào Mạnh! – Tôi lên tiếng.

- Chào Phương! – Cậu đáp lại tôi, đôi môi thoáng nở nụ cười.

- Phương đang thấy tệ lắm hả? – Cậu hỏi.

Tôi khẽ gật đầu.

- Ừ thì... với kết quả ấy, nếu là tớ, tớ cũng thấy tệ...

Khoảnh khắc im lặng kéo dài được một lúc, cậu bỗng lấy trong ví ra, đưa cho tôi xem một tấm ảnh.

- Phương này, đây là các bạn học cùng đội tuyển toán với tớ hồi lớp 9.

Tôi cầm tấm ảnh lên, nhìn thật kĩ và thấy khá bất ngờ vì trong nhóm sáu người đó chỉ có một bạn nữ.

- Bạn nữ này xinh quá! Nụ cười cũng thật tươi. – Tôi chỉ vào cô gái trong ảnh, giọng điệu có đôi chút tò mò.

- Bạn ấy tên là Ly.

- Ồ, vậy sau đó Ly với cậu vẫn học cùng lớp hả? Bạn ấy thi thế nào? Kết quả tốt chứ?

- Không... – cậu lắc đầu.

- Hay cũng như tớ? – Tôi hỏi tiếp.

- Ly mất rồi, khi vừa học xong lớp 10. Ly bị ung thư máu... – Mạnh đáp lại tôi, sau đó vội quay đi để tôi không thể nhìn thấy những giọt nước mắt của cậu.

- Ly học rất giỏi. Hồi ấy đi thi tỉnh, bạn đạt giải nhất, sau đó còn thi đỗ vào trường chuyên nữa. Ly từng ước mơ trở thành kĩ sư công nghệ để sáng chế ra những phần mềm hỗ trợ cuộc sống con người. Nhưng cuối cùng...

- Mạnh à...

- Tôi muốn an ủi cậu mà miệng mấp máy mãi chẳng nói nên lời.

Thế rồi, cậu bỗng nắm lấy tay tôi thật chặt, nói với tôi bằng giọng điệu rất đỗi chân tình:

- Tớ biết, kết quả của kỳ thi vừa rồi khiến cậu buồn và thất vọng nhiều lắm. Để đi được đến ngày hôm nay, cậu đã phải dũng cảm vượt qua rào cản từ phía gia đình, đã phải đánh đổi nhiều điều, đã phải ngày đêm miệt mài, cố gắng. Tớ cũng biết, mọi lời động viên với cậu lúc này nghe đều thật khó vì nó chẳng thể giúp cậu thực hiện được trọn vẹn ước mơ. Tớ thực tình không biết nên làm gì, đành bất đắc dĩ kể cho cậu nghe câu chuyện mà mình vốn định giấu thật sâu trong trái tim, tâm khảm. Tớ không dám mong ước xa xôi, chỉ hi vọng nó giúp cậu hiểu: cậu không phải người bất hạnh nhất. Bởi cho dù từng trải qua vô số chuyện buồn, cho dù phải dang dở điều mình khao khát thì cậu vẫn có tớ cùng những người tốt khác ở bên. Và cậu vẫn còn khỏe mạnh nữa. Mà có sức khỏe là có tất cả…

Những giọt nước mắt lại một lần nữa lăn trên gò má nóng hổi của tôi. Nhưng lần này khác rất nhiều bởi đó là những giọt nước mắt của hương vị ngọt ngào, hạnh phúc. Tôi nhận ra, cuộc đời này, mình thật may mắn vì đã gặp được cậu. Chúng tôi không nói thêm lời nào, chỉ ngồi với nhau như thế cho đến lúc ra về.

***

- Phương ơi, nhắn lại cho tớ địa chỉ email của cậu được không? Mà hạn nộp bài tập nhóm là thứ tư hả? – Tin nhắn của Hà khiến tôi giật mình. Mới đó mà tôi đã là sinh viên năm thứ hai đại học.

Một năm qua tuy không phải quãng thời gian quá dài nhưng là đủ để tôi có những trải nghiệm đáng quý. Nhập học ngành luật ở một trường đại học không nằm trong “top” giúp tôi vừa hoàn thành được ước mơ cháy bỏng: trở thành luật sư, vừa có thêm động lực cố gắng. Cũng chính những tháng ngày học tập dưới mái trường “bình thường” này, tôi chiêm nghiệm ra nhiều điều. Tôi hiểu được: không phải chỉ các bạn thi đỗ những trường đại học danh giá mới là những người xuất sắc nhất. Có những bạn vì điều kiện gia đình, vì kém may mắn trong thi cử... mà góp mặt ở đây. Và họ cũng thật tài giỏi. Tôi gặp được cô Hiền, cô Ngân – những người cô giản dị, khiêm nhường nhưng vĩ đại. Các cô đã giúp tôi tìm lại niềm say mê học tập, sự hào hứng khi tham gia các hoạt động phong trào… Tất cả những điều tôi “gom nhặt” được đó là nhờ có cậu. Nếu không phải vì cậu dám dũng cảm vượt qua nỗi đau của bản thân, kể cho tôi nghe câu chuyện về Ly vào buổi chiều hôm ấy thì chắc đến giờ, tôi vẫn nghĩ mình là người đáng thương nhất. Rồi biết đâu, thay vì ngồi trên giảng đường chăm chú nghe bài giảng của cô thầy, tôi đang ở trong một xó xỉnh nào đó ôm mặt khóc...

Ba năm rồi, tôi và cậu chưa một ngày bớt dành cho nhau tình cảm yêu thương, trân trọng. Giờ đây, tôi không mong gì nhiều, chỉ mong mỗi ngày hai đứa đều được gặp nhau, cùng nắm tay đi dạo bờ hồ khi hoàng hôn buông xuống hay cùng tỉ tê đủ thứ chuyện trên đời.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Một người đặc biệt
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO