Tác giả: Nguyễn Tuyết Quyên
Ảnh tư liệu |
Tôi thương đời mẹ khó khăn
Tôi thương vết nứt bàn chân dãi dầu
Thương mái tóc xanh trên đầu
Giờ đây đã nhuộm thắm màu thời gian.
Tôi thương đời mẹ gian nan
Thức khuya, dậy sớm chẳng màng chi thân
Tôi thương những nốt chai sần
Cùng đôi quang gánh nặng oằn trên vai.
Bóng mẹ qua khắp nẻo dài
Tiếng rao lạc lõng giữa ngày gió mưa
Nói sao cho hết, cho vừa
Ân tình của mẹ ngày xưa tảo tần.
Bây giờ vầng trán thêm nhăn
Tận sâu đôi mắt còn hằn lo âu
Thời gian dẫu có qua mau
Nhưng sao xóa hết công lao mẹ hiền.