Thơ: Hoàng Đăng Du
Nơi anh đến, sương giăng mờ đỉnh núi
Một vùng sâu cách xa chốn thị thành
Nơi anh đến, bản làng không ồn ã
Chỉ có đất trời bát ngát màu xanh
Nơi anh đến, mây vờn lưng chừng núi
Phía xa xa, nhà thấp thoáng chênh vênh
Đường lên xã, xe vòng chao tưởng lộn
Mắt muốn nhìn mà núi vây quanh
Nơi anh đến, núi rừng vào mùa nắng
Những nương ngô, nương lúa ngát xanh
Ly rượu cần mềm môi sóng sánh
Ấm áp nụ cười và ánh mắt long lanh
Nơi anh đến, đêm trăng rừng sáng quá
Vòng xoang gọi mời, chân anh thêm nhanh
Trong ánh lửa, mắt anh tìm ngơ ngác
Thiếu vắng em, giấc ngủ sẽ không thành