Thơ: Nguyễn Thị Bình
Em giấu buồn vào thơ
Vô tư anh làm sao thấy được?
Nỗi buồn em òa dâng như sóng nước
Cứ tràn trề trong khoảng lặng thiếu nhau
Em giấu buồn vào ngực đêm thật sâu
Độc chiếm cô đơn trong từng khoảnh khắc
Anh đang ở đâu trên hành trình xa lắc
Có nhớ về hạnh phúc hôm qua?
Em giấu buồn vào quá khứ chưa xa
Để hiện tại vẫn thản nhiên hạnh phúc
Biết làm sao giữa dòng đời trong đục
Khi vô tình ai đã tổn thương ai?
Em giấu buồn vào mỗi sớm mai
Nắng vẫn đổ và bình minh rực rỡ
Chỉ có em kẻ độc hành khốn khổ
Quá ôm đồm nên có lúc lãng quên
Nỗi buồn em thật khó gọi tên
Vô tình anh suốt đời không hiểu
Tham lam em nên lúc nào cũng thiếu
Một ánh mắt nhìn, một sự sẻ chia
Em giấu buồn vào giấc mơ khuya
Buồn có vơi đâu để rồi… Buồn tiếp
Ước ao thôi chứ làm sao có được
Người hiểu rõ mình hơn cả mình đây?
Em giấu buồn vào mỗi đắm say
Nỗi buồn bay đi và tình yêu trở lại
Cho yêu thương để được yêu thương mãi
Dẫu có buồn em không chạy trốn đâu!