Tản văn: Bức di ảnh

Phương Uyên| 13/04/2017 10:33

Chú út tôi mất cách nay vừa tròn 30 năm, lúc đó chú ngoài 50 tuổi. Chú tôi là bộ đội thuộc biên chế một Binh trạm trên đường mòn Hồ Chí Minh những năm kháng chiến chống Mỹ.

ADQuảng cáo

Chú mất do bị bệnh liên quan đến việc bị nhiễm chất độc da cam mà đế quốc Mỹ đã thả xuống trong chiến tranh Việt Nam. Điều đáng buồn là khi mất chú không có một tấm hình nào để làm di ảnh. Thím kể, trong chiến tranh chú có một số tấm hình chụp cùng đồng đội song chiến tranh ác liệt đã bị thất lạc.

ADQuảng cáo

Chú ra đi sớm để lại 3 con nhỏ. Thím mất chỗ dựa, một mình còm cõi nuôi một đàn con nhỏ. Còn nhớ ngày ấy thỉnh thoảng tôi thường theo bố mẹ vượt qua trảng cát trắng hơn 20 cây số lên thăm thím và các em. Mỗi lúc đi thăm, bố mẹ tôi thường gồng gánh lỉnh kỉnh theo rất nhiều thứ từ cân gạo, mớ cá khô cho tới tấm áo… để giúp đỡ thím và các em. Những năm tháng khó khăn rồi cũng qua, các em tôi khôn lớn trưởng thành, có đứa giờ đã là nhà giáo, đứa làm ngành xây dựng…, cuộc sống đều ổn cả.

Chỉ có điều khi các con đã khôn lớn, thím lại ốm đau bệnh tật, nằm một chỗ. Tết rồi về thăm thím, quây quần bên các em, khác với mọi khi, lần này tôi thấy thím vui lắm, bệnh tình đỡ hẳn ra. Hỏi ra mới biết, vừa rồi có một bác đồng đội của chú tôi ở tít Tây Nguyên về thăm thấy bàn thờ không di ảnh ông đã trao tấm ảnh còn lại duy nhất mà ông đã chụp chung với chú tôi từ thời cùng chiến đấu bên nhau. Bức ảnh dù đã bị bong tróc nhiều chỗ, khuôn mặt không rõ nhưng đối với thím và các em tôi thế đã là một vật báu. Thấy vậy, tôi bàn với thím và các em để tôi nhờ người phục chế lại bức ảnh và làm riêng một tấm để thờ. Làm xong bức ảnh, đóng khung cẩn thận, tôi đặt di ảnh chú lên bàn thờ. Thím xúc động dâng trào. Trong thời khắc đó, trước làn khói của bó nhang thơm, thím và các em ràn rụa nước mắt hạnh phúc...

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Tản văn: Bức di ảnh
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO