Tổ ấm

30/06/2017 10:12

Truyện ngắn của Lê Thị Xuyên

ADQuảng cáo

Hàng xóm đổ xô chạy đến đứng đầy ngõ nhà Thời. Họ tụm năm, tụm bảy xì xầm bàn tán còn to hơn cả giọng Thời trong nhà đang chửi bới, xỉa xói mẹ con Hào. Bàn tán mãi, thấy chẳng thể giúp gì cho người trong cuộc nên cuối cùng, ai về nhà nấy. Khu đất trống trước ngõ nhà Thời quang quẻ nhưng trong nhà thì tiếng chén bát loảng xoảng, tiếng Thời chửi mắng, tiếng hai đứa con khóc sụt sùi vẫn chưa dứt.

Đầu tóc rối bù, khuôn mặt Thời bừng bừng sát khí. Lưng trần, chỉ mỗi cái quần cộc kẻ sọc đã ngả màu, y ngồi khoanh chân giữa chiếu, cạnh cái giường ngủ của hai vợ chồng, trước mặt là chai rượu trắng. Cứ một câu chửi lại một ly rượu không vào miệng. Trên cái chõng tre ọp ẹp ở cuối nhà, Hào ngồi ôm hai đứa con, ba mẹ con sụt sùi khóc. Chị không nói một lời. Chị nghĩ giờ có nói, có thanh minh thì cũng như đổ thêm dầu vào lửa. Vậy nên, im lặng là phương cách tốt nhất.

Đôi mắt đẫm nước của cái Hạnh, cô con gái đầu của vợ chồng Hào nhìn không chớp vào đống bát đĩa nát vụn, xoong nồi méo mó, gãy quai, đến cả cái thau nhựa cũng nát tươm thành năm, sáu mảnh nằm la liệt giữa nhà. Cánh cửa gỗ vẫn đóng im ỉm, chắc chắn. Trong chẳng thể ra, ngoài chẳng thể vào. Ngước nhìn lên, nó thấy hai gò má mẹ tím bầm, một bên mắt phải sưng húp, chẳng thể nhìn thấy đường. Chiều tối rồi, hai chị em đi học về vẫn chưa có cơm ăn. Chúng đói, nhưng cái đói ấy bỗng chìm nghỉm trước cảnh ba đánh mẹ dã man. Hai chị em chỉ biết ôm nhau khóc. Không khí gia đình Hào đã như thế gần cả một năm nay.

***

Minh họa: Ngọc Tâm

Thời sống với mẹ già được vài năm rồi bà cũng về trời. Hào cũng mồ côi cha mẹ từ rất nhỏ. Chị thiếu thốn tình cảm, sự quan tâm, yêu thương của người thân cho đến khi gặp Thời. Anh hiền lành, chăm chỉ. Cả hai không có điều kiện học hành nhưng biết quan tâm, sẻ chia, đồng cảm với nhau. Họ quyết định đến với nhau khi cả hai cũng vừa tròn 20 tuổi. Với Hào, Thời là nguồn sống duy nhất, là hạnh phúc, là tiếng cười của đời chị. Còn trong mắt Thời, Hào là người vợ tuy không đẹp như mấy cô gái con nhà giàu có, thế nhưng cô lại rất yêu thương chồng, con. Lúc nào cô cũng vun vén, dành hết tình yêu cho gia đình, nhận về mình tất cả những khó khăn, vất vả.

Nhà được mỗi miếng vườn khoảng một sào đất, lâu nay bỏ hoang vì Thời làm thợ xây, còn Hào cũng theo chồng đi phụ hồ ở các công trình trong hoặc ngoài xã. Mỗi ngày cả hai kiếm được cũng mấy trăm ngàn. Số tiền ấy đủ nuôi hai đứa nhỏ học hành. Phần còn lại trang trải cuộc sống gia đình. Hơn mười năm nay, tổ ấm nhỏ bé ấy vẫn đầy ắp tiếng cười, vợ chồng vẫn đồng thuận, con cái yêu thương, kính trọng ba mẹ. Hào thấy càng trân quý Thời, yêu thêm con cái và nghĩ càng phải cố gắng sống cho gia đình nhỏ của mình.

Một ngày không may ập đến. Thời bị ngã giàn giáo. Toàn thân bị thương nặng, chân trái bị gãy, phải bó bột. Một mình Hào vẫn cứ sáng chiều rong ruổi theo đám thợ miệt mài với việc xách hồ, chuyển gạch, bưng bê vật liệu. Gia đình càng trở nên khó khăn, đến nỗi cái xe máy hư hỏng nặng vẫn chưa thể dành dụm tiền mà sửa. Hào đành xin đi nhờ xe Linh, hàng xóm của gia đình Hào để đi làm cho tiện. Về phần Thời, đi làm quen tay quen chân, giờ nằm ở nhà ăn không, trụ cột trong nhà giao một mình Hào cáng đáng, anh cũng thấy buồn. Hiểu vợ đấy, nhưng cả ngày vợ đi làm, hai đứa con thì đi học, một mình ở nhà chẳng biết làm gì, Thời mượn rượu giải khuây. Ban đầu chỉ với một, hai ly nhấm nháp, dần dà bốn, năm ly rồi chín, mười ly cối. Cứ thế, Thời đâm ra nghiện rượu khi nào chẳng hay. Mà cứ rượu vào là Thời sinh ra đủ tật đủ chứng. Thời uống đến khi nào lử người, chửi xong lại nằm lăn ra ngủ. Đợi lúc chồng tỉnh táo, Hào nói ý tứ để Thời hiểu. Vậy là Thời lại ân hận, xin lỗi rồi hứa bỏ rượu. Nhưng chỉ được mấy hôm rồi lại chứng nào tật ấy.

***

Mấy bữa nay, Thời không chỉ mượn rượu lấy chuyện cũ ra nói, buông lời trách móc vì lấy Hào nên đời anh mới khổ, vì cha mẹ nghèo hèn nên sống chui sống lủi, vì không có tiền nên mới ra nông nỗi này,... mà anh còn điên lên mỗi khi ra đường nghe người ta xì xào:

ADQuảng cáo

- Thằng Thời để vợ mình sáng nào cũng đi chung xe với thằng Linh đi làm coi chừng mất vợ. Chắc rồi “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” chứ tránh sao khỏi.

Dù chưa biết thực hư thế nào, dù chưa truy xét cho rõ ngọn ngành, máu Thời đã sôi lên sùng sục. Đầu y cứ lởn vởn cảnh vợ và nhân tình bốn mắt lúng liếng nhìn nhau, tươi cười vui vẻ.

Đi học về, thấy ba ngồi trên tấm chiếu giữa nhà, tay cầm ly rượu, miệng buông lời chửi bới, cái Hạnh vừa khóc vừa khuyên can:

- Ba đừng uống rượu nữa ba ơi! Con không muốn ba như vậy đâu! Con thích ba như ngày xưa hơn…

Nghe chị khóc lóc, năn nỉ ba, thằng cu Hòa nghĩ ngay đến khoảng thời gian hạnh phúc nhất của nó. Hồi còn nhỏ, nó được ba bế bồng, cưng nựng, được ba chiều chuộng chở xe đạp vòng quanh con đường dài và hẹp quanh xóm,... Ba nhìn nó âu yếm. Nó cười thích chí, mãn nguyện. Cái Hạnh thì nhớ nhất những ngày mưa ba đạp xe đưa đón nó đến trường, về nhà rồi thì cùng ba ra đồng tát nước bắt cua, bắt cá vui ơi là vui. Nó nhớ lại những bữa cơm gia đình chỉ có cơm trộn muối mè thôi mà sao ấm áp đến vậy. Nó thèm được quay về với những bữa cơm như thế chứ không phải những bữa cơm chan đầy nước mắt hay thấp thỏm lo âu, sợ hãi như bây giờ.

Đợi cho chồng chửi chán, nằm lăn ra chiếu ngủ say, Hào dọn dẹp cửa nhà rồi xắn tay xuống bếp nấu cơm cho con. Chị cố nén nỗi tủi nhục, gượng cười để động viên hai con.

***

Thấy sự im lặng của mình càng lâu sẽ càng khiến Hào thêm khổ nhục, nên Linh cùng vợ đã sang nhà trò chuyện, nói hết sự thật với Thời. Vợ chồng Linh vui vẻ, phân tích đầu đuôi câu chuyện nhằm xóa bỏ những lời đồn thổi thất thiệt, minh oan cho Hào. Trước mặt cả nhà, vợ Linh nhẹ nhàng:

- Chuyện của chị Hào không như lời mọi người nói đâu anh Thời ạ! Hai vợ chồng tôi là người trong cuộc, anh không tin, lại đi tin vào những lời xằng bậy rồi thì về nhà đánh chị Hào thì tội chị ấy lắm. Chồng tôi vì thấy gia đình anh chị khó khăn nên vô tư giúp đỡ chứ chẳng có ý tứ gì đâu...

Từng lời của vợ chồng Linh cứ như cơn mưa rỉ rả rơi xuống thửa ruộng nứt nẻ, khô cằn trong lòng Thời. Thấy vợ cúi mặt im lặng, nước mắt chực trào xuống hai hõm má xám đen lại rồi nghĩ đến những hành động vũ phu của mình với vợ, Thời chỉ biết im bặt...

Mấy bữa nay, người trong làng vẫn chưa thể nào quên chuyện anh Tú chết vì nghiện rượu, bỏ lại vợ và đàn con nheo nhóc, khổ sở. Nghĩ đến vợ tảo tần hôm sớm không một tiếng thở dài, nghĩ đến hai đứa con thơ đang tuổi ăn học cần lắm chỗ dựa tinh thần, nhớ đến tháng ngày chìm đắm, làm bạn với rượu mà quên đi trách nhiệm gia đình, Thời thấy ân hận vô cùng. Những gì liên quan đến rượu, anh đã dọn dẹp sạch sẽ. Anh tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ khiến vợ con phải khổ vì mình nữa. Sức khỏe không cho phép anh làm công việc nặng nhọc như trước, thế nhưng anh vẫn còn gần một sào vườn bỏ không suốt cả năm nay. Rồi anh nghĩ đến những luống rau tươi tốt, mỗi sáng, vợ anh sẽ lại quảy gánh ra chợ bán; nghĩ đến bầy gà, hai đứa con anh sẽ hồ hởi, thích thú nhặt trứng trong niềm vui mỗi sáng; nghĩ đến tổ ấm nhỏ bé mà đong đầy hạnh phúc của mình...

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Tổ ấm
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO