Trái tim của ba

15/12/2017 09:03

Truyện ngắn của Hoàng Khánh Duy

ADQuảng cáo

Ba của tôi, người ba cứng cỏi dẫn tôi đi qua bao phong trần sương gió. Người ba ít khi cười, khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn và đôi bàn tay chai sần, nhưng tấm lòng bao dung, nhân hậu…

Không biết tự bao giờ mà tôi đã quên dần đi nụ cười của mẹ. Hình như sau cái đêm mưa mịt mù. Tiếng mưa làm tôi choàng tỉnh, cái chăn tuột ra khỏi người tôi, lạnh buốt. Tôi gọi mẹ hai lần, không thấy mẹ trả lời. Tôi cố gọi thêm nữa. Không gian vẫn im lìm đến tàn nhẫn. Tôi hốt hoảng sờ soạng khắp giường. Trống trơn. Tôi ngỡ mẹ đi đâu đó, cài lại chốt cửa hay dời mấy chậu xương rồng ngoài ban công vào trong để nước mưa khỏi làm chúng ngập úng. Thế là tôi chờ. Tôi nằm mở mắt mặc dù tôi chẳng thấy mọi thứ xung quanh. Một tiếng. Hai tiếng trôi qua. Mẹ vẫn chưa vào. Tôi thét lên: “Ba… Ba ơi! Mẹ đâu rồi ba?”. Nghe tiếng tôi, ba lúi húi thắp đèn rồi chạy đến bên giường. Tôi bấn loạn: “Trời ơi, mẹ đâu rồi hả ba?”.

Nhận ra mẹ không còn bên cạnh tôi, ba giật mình tung cửa chạy đi tìm mẹ. Ngoài trời mưa giăng rối rít. Lòng tôi lạnh sắt se. Không biết ba đã chạy bao lâu trên con đường nhựa vắng lặng. Đêm. Mất điện. Cả thị xã chìm trong bóng tối. Tôi chắp hai tay cầu nguyện mẹ tôi chỉ đi đâu đó rồi quay trở về với ba con tôi, dưới mái nhà bình yên mưa nắng. Lòng tôi bất an. Tôi với tay lấy cây đèn pin trên đầu giường rọi ra đường, hy vọng hảo huyền. Chỉ thấy mưa lạnh giá giăng đầy, mưa như trăm ngàn mũi kim, từng cơn gió bời bời thốc vào tim tôi tê buốt. Không biết ba tôi đã chân trần chạy đi đâu, chỉ mong ba tìm được mẹ rồi đưa mẹ trở về với tôi, tôi sẽ quỳ xuống cầu xin ba thứ tha lỗi lầm cho mẹ. Hình như mong manh quá. Tôi nhớ lúc chiều mẹ còn ngồi trước nhà, mẹ lấy cây dao phay chặt đứt mấy cụm dây leo giăng ngang cổng sắt cho trống. Hay là tại gió? Tôi thấy mắt mẹ đọng lại hai giọt nước, tròng mắt đỏ hoe, tôi hỏi thì mẹ bảo: “Chắc có con bọ nào trong bụi cây bay ra rồi chui vào mắt mẹ!”. Tôi cười. Mẹ gọi tôi lại ngồi trên đống lá khô. Lá vỡ ra như tiếng vỡ của thủy tinh. Tôi quỳ gối lên lá. Lá gối mình lên đất. Thềm rêu thì thào. Mẹ thủ thỉ: “Thiện nè, ngộ nhỡ mai mốt mẹ không ở với con nữa, con có buồn không?”. Tôi gằn giọng: “Mẹ, bộ mẹ định đi đâu bỏ ba con con hả?”. “Không, Thiện ngoan, mẹ chỉ nói vậy thôi chứ mẹ có đi đâu đâu? Mẹ ở lại với con, với ba”. Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ hứa nghe!”.

“Ừ, mẹ hứa”.

Rõ ràng là mẹ hứa với tôi như thế, mẹ còn đưa ngón tay nghéo chặt lấy tay tôi làm tin rồi còn gì? Vậy mà mẹ đi. Trời ơi, nếu mẹ có mệnh hệ gì, chắc ba con tôi sẽ day dứt đến khi nhắm mắt lìa đời. Không, nhất định mẹ sẽ trở về. Tôi tự trấn an mà tim mình run rẩy. Nhoi nhói. Tôi ra trước cửa đợi ba. Hàng xóm đồn nhau có cơn bão lạ kéo về, mặc dù thị xã không bị ảnh hưởng nhiều bởi bão nhưng mưa giông cứ lắc rắc trên cành cây trước nhà. Cành cây ấy, mạnh mẽ qua bao cơn nắng cháy thịt da, vậy mà yếu đuối buông khỏi thân mẹ chỉ trong một đêm giông bão. Buồn cho đời cây, đời lá. Gió sao tàn nhẫn quá. Mưa sao chẳng chịu ngưng. Giá mà mưa ngưng thì tôi đã lấy xe chạy đi khắp nơi tìm mẹ, tìm cho đến khi gặp mẹ mới thôi.

Có những nỗi đau vô hình cứa vào tâm hồn sâu hoắm. Khi tâm hồn trống trải, cô đơn cuốn người ta trôi theo dòng suy nghĩ miên man. Lòng tôi rỗng lặng. Nỗi nhớ cuốn đi. Yêu thương và hận thù vọng về một thuở. Tôi quệt nước mắt, miệng lắp bắp gọi: “Mẹ ơi, về với con đi mà mẹ. Ba tha lỗi cho mẹ! Con không trách mẹ nữa”. Mẹ phải trở về để ba hôn lên gò má gầy hom của mẹ, chỗ ba đã tát mẹ ngày nào. Nơi đó có vệt đỏ hằn sâu trong kí ức tôi. Tôi ân hận quá! Tôi tự trách mình phải chi lúc ấy tôi không gọi ba thì mẹ đã không ra đi mãi mãi. Nhưng hình như cái cảnh quấn quýt của mẹ với một người đàn ông khác trở nên lạ lẫm và tò mò trong trí óc non nớt của tôi. Hôm đó ba đi làm vẫn chưa về, vẫn là cơn mưa ngày cũ, tôi đang ngủ trưa bỗng giật mình thức giấc bởi tiếng động ở phòng ba mẹ. Tôi rón rén bước xuống giường đi sang phòng ba. Từ khe cửa, tôi nhìn thấy mẹ đang choàng tay ôm một người đàn ông khác không – phải – ba – tôi. Tôi đứng nhìn trân trối. Tôi cố nuốt nỗi nghẹn ngào vào lòng. Tôi khóc. Tự dưng tôi thấy thương mẹ và tội nghiệp cho ba. Tự dưng tôi thấy lòng đầy ghen tức khi người mẹ ôm không phải ba con tôi mà là một người khác. Tôi giận lắm. Tôi chạy nhanh về phòng, mở điện thoại gọi ba tôi…

Tiếng ba mẹ cãi vã, tiếng đồ đạc đổ tháo mỗi lúc một thường trực hơn. Nhiều ngày sau, căn nhà im ắng, không một ai nói với nhau câu gì. Tôi cũng không còn thấy mến mẹ tôi như trước. Mẹ cũng bẽn lẽn, ít nói, chỉ lặng lẽ làm những công việc lặt vặt như rửa bát, giặt đồ. Cơm mẹ nấu ba không ăn, tôi sợ ánh mắt đỏ au của ba nên cũng không ăn. Ba lấy xe đèo tôi ra quán ăn suốt một tháng trời. Sáng hôm ấy, lần đầu tiên sau bao ngày giông bão tôi nhìn thấy nụ cười của mẹ, tuy có hơi dè dặt nhưng không còn bẽn lẽn và ngượng ngùng như trước. Mẹ gọi: “Hôm nay Thiện theo mẹ về giỗ ngoại chứ?”.

Tôi ngồi ngẫm nghĩ một thoáng rồi buột miệng: “Thôi mẹ, ba la con chết! Ba nói mẹ có chú lạ rồi, chẳng thương ba con con nữa”. Mẹ chết lặng nhìn tôi. Cái nhìn ấy như lịm đi trên khuôn mặt não nề. Từ đó, tôi, ba và mẹ chẳng nói với nhau câu gì. Chỉ nhìn nhau rồi hậm hừ, rồi lướt qua nhau bằng cái nhìn căm lạnh.

ADQuảng cáo

Tôi châm đèn cầy ngồi chờ mẹ đến sáng. Im lặng. Sóng thẽ thọt vỗ vào lòng.

Người ta bảo thức đêm mới biết đêm dài. Tôi cũng từng thức đêm. Lần ấy mẹ tôi bị tai nạn giao thông, chiếc xe tải trườn tới cuốn chiếc xe máy của mẹ vào gầm. Mẹ nằm gọn giữa hai bánh xe tải to đùng, dĩ nhiên là mẹ thoát chết. Ba con tôi một phen hú vía. Tôi ngồi canh mẹ, bón từng muỗng cháo gà, còn ba rít thuốc ngoài hành lang, chốc chốc lại đi vào bóp tay, bóp chân, hỏi mẹ “Đau chỗ nào?”, “Nhức chỗ nào?”, “Ráng nghỉ ngơi, sẽ khỏi!”. Ba thương mẹ vô bờ bến. Tôi cảm nhận được điều đó mỗi khi tay ba đan vào mái tóc suôn mượt của mẹ, vỗ về mẹ và ấp iu mẹ mỗi lúc hoàng hôn buông.

Đêm thức đợi mẹ là đêm dài nhất trong cuộc đời tôi. Tôi thả mắt nhìn lên tường, đồng hồ có bóng đèn nhỏ xíu treo phía trên hình như không nhúc nhích, kim vẫn yên tĩnh như đã chết động cơ tự bao giờ. Tôi muốn thét lên, muốn gọi ba, gọi mẹ. Mệt đến lả người, tôi thiếp đi lúc nào không biết…

Mẹ đi mãi không về.

Ba trở lại sau năm ngày đi dò tìm tung tích của mẹ. Bây giờ mẹ trở về, mẹ xuất hiện giữa căn nhà và tỉ mẩn nấu cho tôi nồi cơm thơm dẻo đã trở thành ước mơ xa xỉ.

Thời gian trôi đi, ba trở về với công việc của mình và tôi cũng lao vào những bài toán hóc búa. Tôi dần quên đi cái cảm giác có mẹ bên cạnh, hình như tôi quên nó từ khi tôi thấy mẹ quấn vào người đàn ông lạ đến tận bây giờ. Nhớ mẹ, cũng chỉ là thi thoảng, khi đi qua một mái ấm nào đó, trong công viên. Bất giác nhìn thấy những người mẹ ân cần chăm sóc, vỗ về con mình, tôi mủi lòng, nước mắt tuôn trào trên má. Tôi gạt kí ức về đúng vị trí của nó, không để mình trở ngược về khoảng đời hạnh phúc ấm êm. Tôi tự nhủ: “Đời có gì mà trọn vẹn?”…

Giờ thì tôi đã bình an bên ba. Nhiều lần tôi hỏi: “Sao ba không cưới thêm mẹ khác cho đỡ buồn?”. Ba cười, xoa đầu tôi rồi bảo: “Thôi con, vậy là quá đủ rồi! Ba chỉ cần con!”. Tôi đắn đo mãi rồi hỏi ba một câu khiến ba nghẹn lòng: “Ba có hận mẹ con không, hả ba?”. Ba nhìn tôi, rồi quay mặt nhìn dòng cộ xe tấp nập trong giờ cao điểm. Ba hút một hơi vào lồng ngực, thì thầm: “Ba với mẹ, cũng là vợ là chồng, cũng một mặt con với nhau. Hận thù sao được hả con?”. Tim tôi thít chặt. Câu nói ấy xóa bỏ bao lỗi lầm của mẹ, xóa bỏ cả khoảng cách vời vợi xa xôi – khoảng cách trong lòng. Ước gì mẹ tôi nghe được, chắc mẹ sẽ vui và đỡ  day dứt về sau. Dẫu thế nào thì tôi vẫn mong mẹ trở về bên mái nhà yêu thương, bình lặng.

Nhưng đó là chuyện của sau này. Còn bây giờ, tôi với ba khóa lại cánh cổng màu thiên thanh đã gỉ, phía trên có mấy sợi dây leo giăng ngang. Để chuẩn bị cho một chuyến đi xa…

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Trái tim của ba
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO