Truyện ngắn: Nhớ bon làng

Thảo Mộc| 09/03/2017 08:37

Sau mấy giờ vất vả lội suối và vượt dốc, chiều sẩm tôi đã đến được đầu bon. Ở đây từng ngày như được thay áo mới. Những ngôi nhà ngói đỏ mọc lên ngày một nhiều, trải dài trước mắt là con đường bê tông tít tắp mọi ngõ ngách, trụ điện sừng sững hai bên đường.

ADQuảng cáo

Ánh điện sáng trong mỗi căn nhà khi hoàng hôn buông xuống. Tiếng bi bô của trẻ con tập đánh vần, thoạt nghe rất buồn cười nhưng cũng lâng lâng niềm vui khó tả.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Giờ tôi đã hết thời gian tăng cường dạy ở phân trường vùng cao nhưng khi có cơ hội là tôi đều tìm về đây để được hưởng thụ không gian tĩnh lặng của buổi chiều bảng lảng khói sương ở góc núi, được ngắm nhìn lũ trẻ tạt nước vào nhau ở con suối đầu bon, cơn gió thổi mát rượi từ cánh rừng lùa về, những chùm lá kơnia rì rào trong gió. Tôi thích ngồi ngắm những đám lúa rẫy chín rực trong ánh chiều tà. Phảng phất đâu đây hương của lúa nếp. Nhắc đến lúa nếp, tôi lại nhớ lúc mới đến đây. Bà con trong bon đã dùng những hạt nếp chưa chín, gặt mang về nhà. Cơm nước xong xuôi, mỗi người một việc. Người trảo lúa nếp non, người giã gạo nếp. Tiếng thình thịch vang lên từ mỗi sân nhà, nghe rất vui tai. Gạo nếp non với những hạt gạo thon dài được giã nhuyễn để làm cốm.

Đến với rừng tôi luôn có cảm giác dịu nhẹ, xua đi bao nhọc nhằn của năm tháng. Tôi mặc sức hét vang giữa đại ngàn không ai nghe, cũng chẳng ai cười khi tôi làm vậy. Nỗi buồn của tôi tan biến trong không trung giữa núi rừng bao phủ nơi đây. Chỉ còn lại niềm thích thú khi được ngắm những đàn chim sau cả ngày kiếm ăn trở về. Nhìn từng đàn bò lững thững được chủ lùa về chuồng với bước chân chậm chạp khi đã ăn no cỏ.

Chiều nay, mưa vừa tạnh nên khắp các rẫy, mọi người tấp nập gặt hái lúa. Xa xa có một tốp thanh niên đang thi nhau đạp lúa trên đồi. Tiếng cười của họ vang vang giữa đại ngàn mênh mông, thăm thẳm. Nhìn họ tôi lại nhớ về ngày đầu tiên đến nơi đây, với bà con. Và cũng chính nơi này tôi đã gặp anh.

Ngày đó, tôi được phân công về phân trường dạy. Nhận quyết định, tôi không vui cũng chẳng buồn vì trong sâu thẳm tôi không ý thức được nơi mình sẽ đến là đâu, như thế nào. Tôi yêu màu tím hoa sim và có lẽ cũng chỉ vì điều đó đã khiến tôi vui biết dường nào khi đến nơi trước mắt tôi là một màu tím mộng mơ.

Tôi rất vui và nhanh nhẹn trong mọi công việc, tuy nhiên cũng có những lúc rất mệt vì phải đi gánh nước rất xa mới có để dùng. Tôi không quen với những công việc như thế mà trường ở trên đồi cao nên không còn cách nào khác. Một buổi chiều khi đang khệ nệ xách thùng nước, tôi giật mình khi nghe có người hỏi:

- Cô giáo để tôi xách thùng nước giúp nhé, được không?

ADQuảng cáo

Sau thoáng phút giật mình, tôi mừng húm nhưng lại từ chối:

- Tôi xách được. Anh cứ gánh đôi thùng của anh đi.

- Không sao đâu? Tôi vừa gánh vừa xách thùng giúp cô được mà.

Tôi gật đầu và bước lững thững sau lưng anh. Tôi và anh quen nhau từ buổi chiều hôm đó qua cuộc nói chuyện từ giếng nước trở về nội trú của phân trường. Tôi được biết anh sinh ra và lớn lên cũng ở vùng núi này. Chính sự khắc nghiệt đã hun đúc cho anh nghị lực vượt qua mọi khó khăn để rồi giờ đây anh đã trở thành một người con đáng để mọi đứa trẻ phải học tập và noi theo.

Chuyện trò với anh, mọi lo âu bao ngày của tôi nhẹ đi phần nào. Và chẳng biết tự bao giờ, tôi lại cảm thấy lâng lâng một niềm cảm xúc khó nói thành lời khi được chuyện trò cùng anh. Rồi chúng tôi trở nên thân thiết sau một ngày cùng phụ giúp bà cụ neo đơn trong làng. Những ngày sau đó, chúng tôi cùng bà con lên rẫy gặt lúa. Đến đây, tôi được biết thêm nhiều điều về lối sống, sinh hoạt ở đây. Những đêm trăng sáng, cùng nhau ngồi dưới ánh trăng vằng vặc để lắng nghe tiếng trống đôi nhịp nhàng đưa đẩy đối đáp nhau qua làn điệu dân ca cổ. Cồng ba, chiêng năm dập dìu, réo rắt như thôi thúc, mời gọi tất cả mọi người vào cuộc vui.

Rồi anh được phân công dạy ở một ngôi trường khác, tình cảm của anh và tôi mỗi ngày một thân thiết qua những tin nhắn, cuộc gọi. Câu chuyện chúng tôi chỉ xoay về đại ngàn hoang vu mà kỳ vĩ. Ở nơi thăm thẳm đó có mùa sim tím rộ lên giữa tháng năm âm lịch. Màu của hoa sim như nhắc nhở tôi nhớ về một người không đang ở cạnh nhưng lại da diết đến nao lòng mỗi khi nhớ về. Mỗi dòng tâm sự, mỗi tin nhắn anh đều kể cho tôi nghe về các lễ hội, phong tục tập quán ở nơi mà tôi mỗi ngày đang miệt mài với những âm, vần... cho các em nhỏ. Rồi mỗi dịp cuối tuần, anh lại về nơi đây thăm tôi. Tình cảm của chúng tôi cứ thế phát triển dần lên theo những câu chuyện của anh về rừng, về các lễ hội, về ngày mai tươi đẹp…

***

Chiều nay, tôi lại chậm rãi bước trên con đường dốc và cảm nhận làn gió thổi ngang qua. Tôi chạy theo những con đường trải dài tít tắp bê tông, ánh mắt không khỏi ngỡ ngàng về sự thay đổi lớn. Tiếng gió đu đưa qua cánh rừng xào xạc. Rừng xanh thẫm một màu. Tôi lại ngồi trên đồi và ngóng nhìn những đàn chim bay về. Lắng nghe mùi nhựa của lá cây và chợt nhận ra rằng khói sương nơi đây đã làm bước chân tôi chùn lại. Tiếng chiêng lại rộn ràng, những bước chân lại dập dìu khiến nỗi nhớ về anh lại dồn dập, khoắc khoải hơn. Tôi miên man nghĩ về anh, về bon làng. Phút này đây, tôi ước ao khoác tay anh cùng đi dạo trong buổi chiều buông xuống thật khẽ, thật êm cùng những câu chuyện về một tương lai với ngôi nhà xinh xắn và tiếng nói ngây ngô của trẻ thơ chính ở nơi này.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Truyện ngắn: Nhớ bon làng
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO