Chuyến xe định mệnh

19/01/2018 14:45

Truyện ngắn của Mỹ Liên

ADQuảng cáo

Bến xe chỉ còn vài chiếc chơ vơ nằm chờ khách. Chỉ còn thưa thớt vài người đưa tiễn. Mặt sân nóng hầm hập. Quán vắng, bà chủ ngồi cố xua đuổi cái nóng đang bu bám quanh mình. Hồng quay sang hỏi bà chủ quán:

- Bác có biết mấy giờ xe chạy không ạ!

- Khoảng một giờ nữa mới có xe. Chừ mới hơn mười hai giờ trưa mà.

Liếc chiếc đồng hồ, đúng là gần một tiếng nữa. “Mình đón xe sớm quá”.

- Mà cháu đi đâu mà đón xe thế?

- Dạ cháu lên nhận công tác ạ!

- Mà sao không đón xe buổi sáng cho nhiều xe, chừ chỉ có chuyến ni thôi, ai mà đi trễ thì xem như không.

Hồng cười nhìn bà chủ quán, thật ra Hồng đi tình nguyện hay chạy trốn mối tình đầu bị chết yểu. Nơi Hồng đang dạy hợp đồng, thầy cô bàn tán xôn xao về việc Hồng đăng kí thi viên chức lên vùng cao. Đa số ai cũng bảo Hồng có vấn đề, với tấm bằng loại ưu thì trước sau gì cũng đậu viên chức chứ cần chi đi xa thế. Mẹ khóc lóc rất nhiều.

Thực ra không ai hiểu và cũng không ai có thể ngăn được nếu Hồng đã quyết định. Hai mươi sáu tuổi đầu cũng đủ chín chắn chứ có nhỏ dại gì nữa đâu. Cầm quyết định trên tay đôi khi Hồng cũng tự hỏi mình: “Quyết định của mình có đúng không, có sáng suốt không?”

Bỏ lại sau lưng những ồn ào, tấp nập, bỏ lại những kỉ niệm đẹp của một thời, bỏ lại sự ngơ ngác của cô bạn thân, bỏ lại những lời xì xào bàn tán, bỏ cả sự níu kéo của cha mẹ…

Xe đã chạy ra khỏi chỗ trú nắng. Khách lục tục lên xe. Hồng tìm cho mình chỗ ngồi ở bên góc trái của cabin, ngồi ngoảnh mặt chếch xuống dưới xe qua chiếc gương chiếu hậu. Hồng luôn muốn quan sát những người ngồi phía sau, rồi phong cảnh hai bên đường nữa. Hồng chống tay lên bậc cửa sổ, lim dim mắt mơ màng. Cái hầm hập của nắng như thiêu đốt cả bầu trời, lâu lâu mới có cơn gió nhẹ thoảng qua cũng không xua tan cái nóng nực.

Bác tài mở khóa, nổ máy xe khởi động. Những vị khách cuối cùng đang nán lại uống hớp nước trong quán cũng lật đật bước lên ổn định chỗ ngồi.

Xe bắt đầu chuyển bánh rời khỏi bến. Gió ùa vào hai bên cửa sổ làm cho cô cảm thấy dễ chịu. Tiếng nói chuyện rì rầm, tiếng còi xe inh ỏi. Phố lùi dần lại sau lưng, khoảng không lại hiện ra chông chênh trong cảm xúc của cô. Giờ Hồng mới thấy mình cô đơn. Hồng đi nhưng không ai tiễn cả. Mẹ chỉ khóc và khóc đến giận cô luôn. Ba muốn đưa Hồng đi nhưng cô không cho vì sợ sự quyến luyến làm cô chùn bước.

***

Minh họa: Ngọc Tâm

Khi tốt nghiệp ra trường với tấm bằng đỏ trên tay, ai cũng nghĩ Hồng sẽ ổn định công việc và lấy chồng. Nhưng ra trường không có đợt thi hay xét tuyển viên chức nên cô xin dạy hợp đồng. Xem ra cũng được gọi là “Công thành danh toại” ấy chứ?. Hồng luôn tận tụy với công việc, không ngừng học hỏi từ các thầy cô đi trước. Hồng được học trò và đồng nghiệp đánh giá cao trong chuyên môn nhưng cô lại không may mắn trong tình yêu. Mất mát, đổ vỡ… Hồng cảm thấy chán ghét cuộc sống.

***

Xe lắc lư, chao đảo, mọi người ngả nghiêng theo. Hồng nghe chàng trai ngồi phía sau lưng lên tiếng:

- Bác tài lái vào những chỗ như lúc nãy nhá, xe xóc càng mạnh thì biết đâu cháu mau có vợ! Bác lại là ông mai mát tay đó! Khuôn mặt ửng hồng của cô gái bên cạnh khi nghe lời nói của chàng trai và cái nhìn tinh nghịch như trêu đùa cô gái. Cô gái liếc mắt lườm lườm chàng trai. Chàng trai cười khì trông yêu đến thế! Nhìn như cặp đôi mới yêu nhau thật. Hồng khẽ cười bởi sự tinh nghịch của chàng trai, sự thẹn thùng của cô gái.

Bên dưới là hai bố con, đôi mắt của người bố to, đẹp. Con gái nhỏ ngồi trong lòng bố, hai bàn tay múp míp xòe ra tập đếm, nó đếm đi rồi đếm lại, ngoảnh mặt sang nhìn bố:

- Ba ơi, con đếm hết các ngón tay của con rồi nè, hết luôn rồi.

Nghe giọng nói ngây thơ của cô nhóc trên xe ai nấy bật cười. Lạ thật, sự chật chội, nóng nực dường như tan biến, đường xa ngột ngạt trông lại thấy gần hơn. Nghe con nói anh xòe hai bàn tay của mình ra để nhóc con đếm tiếp:

- Ba cũng có mười ngón như con nhưng ngón to này bị khuyết đi một chút, vậy ba và con bằng nhau nhỉ!

Anh nhìn con gái với ánh mắt rạng ngời yêu thương. Anh xoa đầu con rồi ôm nó vào lòng. Nhìn cảnh đó ai cũng thấy vui lây với niềm vui của anh.

Hồng cũng đã từng ước ao có một gia đình hạnh phúc bên “ngôi nhà và những đứa trẻ”. Hạnh phúc đã đến với cô, cô cứ ngỡ rằng đã nằm trong tầm tay của mình không dễ gì vụt mất, thế mà bay đi không thể níu giữ được… Bao đêm Hồng không ngủ được, cay đắng, xót xa cho mối tình đầu chưa đủ mạnh để vượt qua những cám dỗ của đời thường. Hồng lao vào công việc, cày xới giáo án, vui với học trò nhưng trái tim cô lại khép chặt với nhiều chàng trai đến gõ cửa. Tim Hồng chai sạn với cảm xúc của tình yêu. Cái tuổi nó đuổi cái xuân qua.

Nghe tin thi tuyển viên chức Hồng đã phân vân rồi đưa ra quyết định. Chẳng qua là Hồng đang chạy trốn thực tại thì đúng hơn. Mấy thầy cô và học trò trường cũ rất buồn khi Hồng nhận quyết định đi vùng cao. Nhìn những người đang ngồi trong xe, Hồng có cảm giác như đó là những mảnh ghép trong cuộc sống. Bốn năm hợp đồng với bao nhiều buồn vui trong nghề, nhưng đây có lẽ là tác phẩm chân thật nhất khi Hồng được đi một hành trình dài cùng những con người xa lạ.

- Đến rồi bà con ơi!

ADQuảng cáo

Tiếng của anh phụ xe vang lên, mọi người vươn vai đứng dậy. Ngoài trời nắng hoàng hôn chỉ còn le lói như níu kéo ngày qua. Xe dừng hẳn. Mỗi người mỗi ngã, còn Hồng sẽ đi về đâu đây.

- Ba ơi, còn chiếc dép nữa ở đâu rồi, ba kiếm cho con.

Hồng định bước ra khỏi chỗ nhưng thấy chiếc dép của bé ở chỗ Hồng ngồi nên cúi xuống nhặt đưa cho cô bé:

- Con cảm ơn cô.

Hồng xoa đầu con bé, còn anh nhìn Hồng mỉm cười như lời cảm ơn.

Xuống xe rồi Hồng lúng túng không biết mình đi hướng nào, ngã rẽ nào đang đợi cô phía trước. Cô nghe người bố quay sang hỏi:

- Em về đâu?

- Dạ em về trường …

- Thế thì cùng đường với cha con anh, chờ chút anh liên hệ xe ôm rồi chúng ta cùng về. Anh nói rồi không kịp để Hồng phản ứng. Nhìn họ giống gia đình ấy chứ! Hồng khẽ cười cho cái suy nghĩ vớ vẩn của mình.

Hồng luống cuống, lí nhí cảm ơn anh.

Đường đến trường gồ ghề hơn Hồng tưởng, con đường hai bên lau đót mọc đầy, tiếng chim kêu lạc bầy làm cho Hồng chạnh lòng nhớ đến ba mẹ. Đường chênh vênh như tâm hồn Hồng vậy. Lên đến nơi Hồng mới biết anh là lính biên phòng, về quê đưa bé con lên ở cùng.

Ngôi trường Hồng nhận công tác nằm trên đỉnh đồi. Ở trường có ba đồng nghiệp đã luống tuổi mà chưa ai có gia đình, Hồng lại thấy bấp bênh trong suy nghĩ của mình. Họ làm quen với Hồng, rồi cùng chia sẻ trong cuộc sống xa nhà, mấy chị rất ngạc nhiên khi với tấm bằng của cô mà sao lên đến tận đây. Hồng hỏi lại tại sao với mọi người thì cũng chỉ nhận được sự im lặng. Còn đồng nghiệp nam thì chủ yếu người ở địa phương nên họ không ở lại khu tập thể. Không quen với thời tiết ở đây nên Hồng bị ốm sau hai ngày tiếp cận.

Hồng được chuyển qua trạm y tế của đồn biên phòng. Cô mở mắt nhìn xung quanh, bắt gặp ánh mắt rất quen… À thì ra anh làm bên quân y.

- Con chào cô, cô tỉnh rồi à! Cô nằm li bì cả ngày ni rồi đó!

- Thư ơi, cô mệt con đừng làm phiền cô nha!

Cô bé nũng nịu với bố rồi cũng ra ngoài. Hồng nhìn quanh căn phòng quân y, nhỏ nhưng gọn gàng tinh tươm. Ống dịch truyền treo lủng lẳng trên giá. Đầu Hồng đau như búa bổ. Phòng quân y chỉ có mình Hồng với anh, bé con đã chạy ra ngoài rồi.

- Em không quen với thời tiết ở đây, cố gắng giữ ấm vào buổi sáng và buổi tối nhé! Nghe anh nói cô mủi lòng, nước mắt chực tuôn ra.

Đồng nghiệp sang thăm rồi vội vã trở về. Sự mệt mỏi đã giúp Hồng ngủ thiếp đi một cách ngon lành. Tối đến anh mang cháo đến cho Hồng. Mấy anh lính trẻ đi qua đi lại chọc hai người họ. Bé Thư xin qua ngủ với Hồng cho có bạn, để Hồng mau hết bệnh mà nhận công tác cho đầu năm học mới. Bé con rất ngoan, ngủ nhưng cứ chui vào lòng Hồng tìm hơi ấm. Mẹ cô bé mất sau khi sinh con gần một năm trong một tai nạn. Thư sống với ông bà nội nhưng không muốn rời xa ba nên anh đã đưa con bé lên sống cùng. Thời gian trôi qua như con thoi. Bé Thư sang ở cùng với Hồng để bé đi học làm quen với các bạn. Anh ít nói còn con gái thì líu lo như chim. Hồng đã thay bàn tay vụng về của anh chăm sóc bé Thư. Cuộc sống của Hồng bận rộn hơn nhưng lại vui hơn. Không biết từ lúc nào anh và Hồng có tình cảm với nhau. Dù không nói ra nhưng qua cử chỉ và ánh mắt cả hai đều cảm nhận được. Trong công việc cả hai đều rất xông xáo nhưng trong chuyện tình cảm thì lại e dè, rụt rè. Hồng thì sợ chuyện tình mong manh dễ vỡ như thủy tinh, anh thì sợ mình không xứng đáng với cô.

Cái hôm bé Thư bị sốt, trán nóng, môi khô, Hồng đã thức trọn đêm cùng anh chăm sóc bé. Gần sáng Hồng chợp mắt một lát, cảm giác như ai đến gần đắp mền cho cô nhưng mơ màng. Bàn tay ai khều nhẹ tay Hồng, Hồng tỉnh giấc:

- Con khát nước quá! Bé Thư gọi.

- Con ráng uống thêm nước cam nữa nghen, mấy chú mới vào bản xin về cho con đó.

- Nhưng miệng con đắng ngắt.

Hồng ôm con bé vào lòng dỗ dành.

- Cô làm mẹ con nhé! Thư và bố đều thương cô. Con muốn có mẹ kề bên chăm sóc và cho cả bố con nữa! Bố nhỉ! Anh vừa bước vào, nghe con nói đỏ mặt quay đi. Còn Hồng bối rối chưa biết làm sao.

- Bố con thương cô nhưng không dám nói, mấy chú bảo con phải hỏi vợ cho bố thôi. Cô hứa với con nha, hứa đi con sẽ mau khỏe lại.

Hồng nhìn anh thật ấm áp, yêu thương…

Cuối năm đó, Hồng và anh có một mái ấm riêng ở khu nhà bên kia con dốc. Nắng ấm đang dần thay thế cho cái giá lạnh. Đêm qua đi và ngày mai trời lại sáng… Hồng cảm ơn chuyến xe định mệnh hôm ấy…

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Chuyến xe định mệnh
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO