Hơ Reng dũng cảm

30/03/2018 10:11

Truyện ngắn của Phạm Hoàng Ninh

ADQuảng cáo

Nhà nội cách nhà của Hơ Reng xa lắm. Ba chở Hơ Reng chạy xe máy từ khi trời tinh mơ đến tận 10 giờ trưa mới tới nơi vì đường vòng vèo quanh co, lắm dốc cao lại khó đi. Nhiều đoạn đá, sỏi gập ghềnh, ba phải chạy chầm chậm mới không bị xóc, có lẽ vì vậy mà mặc dù năm nay đã lên 8 tuổi Hơ Reng mới được về thăm nội 2-3 lần gì đó.

Vì vui với các bác, các chú mà mãi đến xế chiều, ba mới bảo Hơ Reng lên xe về nhà. Hơ Reng hỏi:

- Sao ba về muộn vậy, chắc hẳn khuya lắm mới đến nhà à ba?

Ba gật đầu:

- Mai ba có cuộc họp ngoài huyện, tối cũng phải về.

Hơ Reng hiểu, vì ba làm cán bộ Hội Nông dân xã, hay đi họp ngoài huyện lắm.

Trên đường đi hai ba con chuyện trò luôn miệng, hễ thấy cái gì lạ là Hơ Reng hỏi, ba cũng tìm những lời dễ hiểu nhất để giải thích những thắc mắc của Hơ Reng. Hết chuyện lạ thì Hơ Reng kể cho ba nghe chuyện học hành ở lớp, chuyện xảy ra ở trường. Rồi ba cũng kể cho Hơ Reng nghe nhiều phong tục, tập quán của dân tộc mình. Ví lý do ba phải ở xa bên nội cũng do tập tục người Ê đê theo chế độ mẫu hệ, có nghĩa con gái ‘’bắt’’ (cưới) chồng, con trai phải về ở rể. Con cái sinh ra đều mang họ mẹ…v..v... Với Hơ Reng thì chuyến đi tuy gấp gáp nhưng thật lý thú.

Trời sẩm tối ba đã phải bật đèn xe nhưng ba bảo mới được nửa đoạn đường thôi, có nghĩa phải hơn hai tiếng đồng hồ nữa mới đến nhà. Khi đến đỉnh dốc nọ ba dừng xe lại xem xét một chặp thì rẽ vào con đường nhỏ hơn, gập ghềnh hơn. Ngạc nhiên vì không phải đường đi hồi sáng làm Hơ Reng thắc mắc. Ba giải thích rằng đây là đoạn đường tắt, đi lối này về đến nhà nhanh hơn gần một giờ đồng hồ so với đường cũ. Hơ Reng thấy trời đã tối, đường lại nhỏ hơn, khó đi hơn nên không hỏi chuyện nữa mà lặng thinh ôm chặt lưng ba để ba chú ý chạy xe an toàn hơn. Khi đến đoạn nhẵn Hơ Reng lại nói chuyện với ba:

- Đường ít người đi lại quá, ba không sợ ma sao?

Ba cười:

- Trên đời này làm gì có ma quỷ gì đâu con.

Hơ Reng nói luôn:

- Trong trường con nhiều bạn kể chuyện ma nghe sợ lắm.

- Nếu có ma thật thì cha con mình đã có Giàng che chở rồi. Giàng là đấng tối cao, ma quỷ nghe tiếng đã sợ chạy mất rồi.

Đã đi được quãng đường khá dài song thỉnh thoảng hai ba con mới gặp vài ba tốp người, họ đều tỏ vẻ vội vã. Hơ Reng hiểu do sắp tới mùa mưa họ đi dọn rẫy để chuẩn bị trồng trỉa về muộn. Một đoạn Hơ Reng nghe ba bảo:"Con ôm chặt hen, dốc cao đấy. Đây gọi là dốc Cổng trời, vì nó cao như gần lên đến trời’’. Hơ Reng nghe lời, thế nhưng đường lên và xuống dốc được đổ bê tông nên Hơ Reng cảm thấy ba vượt dễ dàng hơn những chỗ thấp mà nhiều sỏi, đá khác.

* * *

ADQuảng cáo

Hơ Reng tỉnh dậy và nghe toàn thân đau ê ẩm, một bên má rát như bị dội nước sôi. Hơ Reng sờ lên nó ươn ướt như là có máu. Hơ Reng cố ngóc đầu lên nhìn xung quanh rồi toàn thân bỗng co rúm lại vì sợ hãi, bởi Hơ Reng hiểu rằng không phải là nằm trên giường nhà như mọi khi mà một nơi hoàn toàn lạ lẫm. Trên trời chi chít sao nhưng xung quanh chỗ nó nằm đen kịt bóng tối. Một chặp từ từ nhớ lại, Hơ Reng bỗng như quên hết mọi sợ hãi khi nghĩ đến ba, cô bé nghiêng người dùng tay chống xuống đất cố ngồi dậy và cất tiếng gọi lớn nhiều lần: "Ba, ba ơi…’’, nhưng hoàn toàn không nghe tiếng ba đáp lại. Hơ Reng định thần quan sát kỹ thêm lần nữa, đây là bãi của một cái vực chứ không phải con đường, cô bé hiểu tai nạn đã xảy ra với hai ba con. Hơ Reng định vùng dậy, nhưng đôi chân đau nhừ. Bỗng cô bé phát hiện có cái gì sang sáng mờ mờ phía dưới một lùm cây nên cố bò tới, thì ra chiếc xe máy mà ba đã chở Hơ Reng đi đoạn đường khá dài trong ngày. Hơ Reng quờ quạng tìm và luôn miệng kêu ba, phải mất cả 10 phút đồng hồ Hơ Reng mới tìm được ba nằm cách chiếc xe máy đến vài chục mét. Hơ Reng phát hiện tóc ba ướt sũng, ba nằm xõng xoài chân tay như người đã chết. Hơ Reng khóc nức nở rồi gục vào bụng ba, nhưng khi nghe bụng ba vẫn còn phập phồng nhè nhẹ, Hơ Reng nín bặt lay đầu kêu ba, nhưng ba không nhúc nhích, cựa quậy gì. Hơ Reng chợt tỉnh hẳn miệng lẩm bẩm: "Phải tìm người cứu ba’’. Mắt cô bé hướng về phía trên cao, cô đoán đấy là con đường, nhưng không hề có vệt sáng nào của xe cộ chạy qua, quan sát tất cả chung quanh cũng không phát hiện có nhà nào cả. Hơ Reng vội cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người đắp thêm lên bụng ba rồi nhằm hướng đồi cao bò lên.

Tất cả mọi nỗi sợ hãi trước đó đều bị tan biến bởi Hơ Reng sợ ba sẽ chết nếu không được cứu kịp thời, nhưng hai chân đau ê ẩm không thể đứng dậy mà chạy được nên Hơ Reng đành chống hai khuỷu tay xuống đất làm điểm tựa và dùng hai chân đẩy phía sau để trườn người lên mặc cho cỏ cây mắc cỡ có gai nhọn hoắt đâm vào da thịt đau buốt. Hơ Reng xác định đây là rẫy của người ta đã làm, nhưng do là mùa khô không trồng cây gì nên chẳng có ai trong chòi canh giữ cả. Song mỗi lần đi qua cái chòi nào cô bé cũng cố kêu lên nhiều lần "có ai ở đó không?", nhưng đều lặng thinh hoặc chỉ nghe tiếng sột soạt, rục rịch của chồn, chuột đi ăn đêm. Nếu lúc bình thường thì Hơ Reng sợ, song lúc này tất cả tâm trí đều tập trung vào tìm cách cứu ba nên Hơ Reng không hề biết sợ hãi là gì. Càng gần đến đầu dốc Hơ Reng càng cố gắng bò nhanh, mặc dù lắm khi thở không ra hơi cũng không dám nghỉ, bởi mạng sống của ba hoàn toàn phụ thuộc vào Hơ Reng.

Hơ Reng bò lên đến mép đường thì gần như đã kiệt sức, nhưng cô tự an ủi "mình phải sống thì mới cứu được ba’’ nên lên tới mặt đường cô bé tiếp tục bò theo dọc con lộ để tìm may ra gặp được nhà dân nào gần đó. Thế nhưng cái khát cháy cổ và cái mệt đã không chiều theo ý muốn, rồi Hơ Reng không thể lết nổi nữa đành bất lực nằm gục bên đường, nhưng cô bé luôn tự động viên mình phải giữ bình tĩnh để đầu óc tỉnh táo. Rất may mắn, chỉ lát sau Hơ Reng nghe tiếng máy xe nổ xa xa, cô bé cầu mong xe đừng quẹo vào chỗ nào mà chạy qua phát hiện ra mình… Cũng mất cả mươi phút đồng hồ chiếc xe mới tới gần, Hơ Reng cố ngóc đầu dậy và dùng tay vẫy ngay từ khi nhìn thấy ánh đèn xe. Chiếc xe dừng kế bên Hơ Reng, nhiều người vội nhảy xuống chạy lại gần, Hơ Reng chỉ tay xuống vực thều thào: "Các bác cứu… ba con với, ba con… bị té xe… nằm dưới vực… đấy’’, rồi ngất lịm.

* * *

Hơ Reng mở mắt nhìn, trời đã sáng từ lâu, cô bé hiểu ra là mình đang nằm trong một trạm y tế nơi xa lạ. Chợt nhớ đến ba Hơ Reng vội cựa mình cất tiếng hỏi cô y tá đứng ngay ngoài cửa:

- Cháu còn ba nữa cô?

Cô Y tá bước vào ngồi xuống bên nó:

- Con nằm yên nói chuyện hen, đừng bò dậy, người nhiều vết thương lắm...

Hơ Reng vội hỏi dồn:

- Ba con đâu? Ba con thế nào rồi cô?

Cô y tá cười:

 - Ba con chỉ bị ngất do mất nhiều máu, giờ đang được điều trị trên bệnh viện huyện. Ngay sau khi đưa ba lên đường người ta đã kiểm tra người ba con, rất may mắn cái điện thoại vẫn còn ở trong túi quần ba nên đã điện dò hỏi. Mẹ và cậu con mới ở đây nhờ cô trông cháu để về nhà lấy thêm ít đồ cá nhân cho ba và con.

Hơ Reng hỏi ngay:

- Cô có biết ba con được cứu hồi nào không?

Cô y tá nói:

- Con và ba rất may mắn gặp mấy người dân tộc Ê đê đi đám cưới ở tận Buôn Rốc nên họ đi sớm và gặp con nằm bên đường. Nghe họ kể là nhờ con nói "còn có ba…’’ mà họ phân công người xuống vực tìm, hai người đánh xe đưa con vào đây, rồi họ quay lại chở ba con cũng đưa đến trạm này, nhưng ba mất máu nhiều nên phải chở lên bệnh viện huyện. Nhìn cái áo của con đắp trên bụng ba, họ hiểu ra mọi chuyện, ai cũng khen cô bé thật dũng cảm.

Hơ Reng cười rất tươi và hình như mọi đau đớn đều tan biến. Hơ Reng không phải vui vì lời khen của cô y tá mà vui bởi hai cha con đều thoát khỏi cái chết trong gang tấc.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Hơ Reng dũng cảm
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO