Tản văn: Chiếc áo quân phục của ông tôi...

21/12/2018 10:13

Tác giả Trần Văn Thiên

ADQuảng cáo

“Mãi mãi lòng chúng ta/ Ca bài ca người lính/ Mãi mãi lòng chúng ta/ Hát mãi khúc quân hành ca...”. Vào những ngày cuối năm se lạnh, lòng tôi lại ấm áp hơn nhường nào khi nghe những giai điệu nhịp nhàng, hân hoan ấy. Màu nắng mùa đông chẳng rực rỡ nồng say như ngày hạ, nhưng cũng đủ thắp lên niềm rạo rực, chan hòa cùng sắc đỏ lá cờ Tổ quốc tung bay. Tôi đã nghe tiếng chiếc loa trong xóm nhỏ phát ra những khúc ca hào hùng, vực dậy lòng tự hào vọng về cùng những chiến công oanh liệt của một thời máu lửa. Và tiếng ông tôi trầm lắng kể lại những câu chuyện, chiến tích vào sinh ra tử mà tôi đã nằm lòng từ thuở bé. Tôi lại muốn được lạc vào từng trang sử sống động mà người viết nên chính là ông tôi, với lòng thôi thúc nghẹn ngào cùng niềm tin sắt đá vào cách mạng. Và dường như đã đợi từ lâu, giữa không khí thiêng liêng của những ngày cuối năm, tôi lại thấy ông cẩn thận trải ra tấm áo quân phục thân thương của một thời, nâng niu từng tấm huân chương, khóe mắt nhăn nheo rưng rưng niềm xúc động...

ADQuảng cáo

Chiếc áo quân phục của ông chính là kỷ vật của những ngày tháng anh hùng ấy. Màu xanh bình dị như là màu xanh cây lá của Trường Sơn máu lửa, màu của bầu trời khao khát tự do, của niềm hy vọng rạng ngời ấm trong trái tim nồng nàn yêu nước. Chiếc áo lưu giữ thời gian, lưu giữ thanh xuân tuổi hai mươi dạt dào sức trẻ, bao hồi ức in đậm trong tiềm thức ông tôi, những niềm vui, nỗi buồn, cùng mồ hôi, nước mắt, cả những giọt máu đã đổ xuống vì ấm no giống nòi, vì hòa bình dân tộc. Trải qua bao đổi dời, chiếc áo quân phục của ông đã bạc màu năm tháng. Có những vết nhựa cây còn vương lại trên tay áo, vài chiếc cúc cũ sờn mòn, lưng áo ngả màu nâu sẫm chất chứa bao thăng trầm, tất cả trở thành những dấu tích khôn nguôi. Chiếc áo quân phục đã cùng ông tôi bươn rừng vượt suối, luồn lách cây rừng, đội nắng dầm mưa, trải qua bao hiểm nguy cùng đồng đội. Bởi vì lẽ đó mà ông tôi trân trọng, gìn giữ chiếc áo như là máu xương, là hiện thân của tình đồng đội chí cốt, tình Tổ quốc thiêng liêng...

Vào ngày lễ lớn của đất nước, tôi lại thấy ông cẩn trọng khoác lên mình tấm áo quân phục thân thương, mặc dù tuổi tác cùng những khắc khổ thời gian đã làm manh áo có phần thùng thình hơn trước. Nhưng ánh lên từ đôi mắt dịu hiền của ông tôi là niềm hạnh phúc lấp lánh đầy tự hào. Và dường như niềm ấm áp ấy cũng tỏa lan vào trái tim tôi, cha mẹ và anh em tôi, một tình yêu rưng rưng thầm kín.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Tản văn: Chiếc áo quân phục của ông tôi...
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO