Tạp bút: Phơi lúa...

05/07/2019 09:27

Tác giả: Y Nguyên

ADQuảng cáo

Ảnh minh họa

Tinh mơ, tôi còn mắt nhắm mắt mở chưa bước chân xuống giường đã nghe tiếng mẹ quét sân xoẹt xoẹt. Quét xong, theo lệnh mẹ, cả nhà “a la sô” vào hốt lúa đống bưng đổ rải đều ra sân. Mẹ và chị hai thúng to. Tôi với con năm thúng nhỡ. Phần con út mẹ phát cho cái mủng nhỏ cũng hì hụi xúc, bê chạy vào chạy ra. Tuổi nhỏ việc nhỏ, có ăn thì phải có làm, lá rách đỡ nóng tay, mẹ phán, chắc như đinh. Thật, cái đống lúa hột cao to như núi nhìn phát ớn vậy mà nhờ đông tay chẳng mấy chốc đã được tải hết ra sân. Trang đều, cày lần một xong mặt trời cũng vừa lên. Mẹ đưa tay quệt mồ hôi trán, thở phào…

ADQuảng cáo

Mẹ lo chợ búa, cơm nước, giao cho tôi nhiệm vụ canh gà, cày lúa. Nắng càng về trưa càng gay gắt. Lúa “tươi” phơi dưới ánh mặt trời bốc hơi ngùn ngụt. Không sao, nắng càng dữ lúa càng mau khô; chỉ khổ mỗi cái khâu cày. Nắng trên đầu cháy sém cả mặt, lúa dưới sân bỏng giãy cả chân. Cày xong sân lúa lật đật chạy vào đã thấy hai bàn chân đỏ lựng! Vậy nhưng lũ gà con, se sẻ lại không hề biết nắng; cứ rình chờ tôi sơ ý là nhào xuống sân mổ lấy mổ để. Đám gà choai không chỉ ăn thôi còn kèm theo bươi phá, ỉa luôn vào lúa. Phát hiện rượt đuổi, chúng tán loạn bay vù rồi lại tiếp tục mon men. Tôi lầm bầm nguyền rủa lũ gà chết tiệt bằng những ngôn từ tệ hại nhất có thể nghĩ ra. Cha đi ngang nghe thấy, bật cười: Kệ đi con; mùa về chúng mừng nên… nghịch ngợm chút đó mà!

Phơi lúa, sợ nhất là trời mưa bất chợt. Vụ tháng 3 còn đỡ; vụ tháng 8, miền Trung sắp bước vào mùa mưa, trời thiếu nắng còn dễ đổ mưa giông. Mỗi lúc nghe gió đổi chiều, dòm chân trời thấy mây đùn lên đen đặc mẹ lại hét: mưa, hốt lúa! Lệnh ấy khiến cả nhà nhào ra, bán sống bán chết. Trang cào rèn rẹt, chổi quét tít mù. Kẻ vun người hối hả xúc từng thúng mập bưng chạy vào nhà, đổ ào xong là tức tốc chạy ra, thở hồng hộc như muốn đứt hơi. Mưa thật thì hối hả quần quật kể cũng đáng công. Nhưng cũng không ít lần ông trời chơi khăm: vần vũ đùn mây đen đặc khiến cả nhà chạy nháo nhào; lúa hốt xong chỉ lắc rắc vài ba hột mưa rồi… lại nắng! Lầm bầm chửi rủa ông trời cho đỡ ức; nhưng cũng đành bấm bụng chịu thua, mai ráng xúc lúa mà banh ra lần nữa. Phơi cho tới khi nào nhặt hạt lúa dưới sân đưa vào giữa hai hàm răng cắn thử: nghe gạo bên trong vỡ ra bôm bốp là biết lúa phơi khô đúng độ. Mẹ sẽ phát lệnh: cào lúa! Lệnh ấy khiến lũ nhỏ mừng ra mặt. Làm hăng hái lắm bởi biết chỉ còn mệt thêm buổi này nữa thôi – khi lúa đã vào bồ vào bịch vào bao - là mùa gặt xem như chấm dứt; lại được chơi rồi…

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Tạp bút: Phơi lúa...
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO