Thơ: Cô gái khơi rác dưới chân cầu

22/06/2017 09:35

Tác giả: Kim Ngân

ADQuảng cáo

Cơn lũ muộn cuốn theo mùa vàng xuộm phù sa
Dưới chân cầu tôi vẫn thường đi qua
Những tích tụ từ thượng nguồn dồn vào chân cầu yếu
Cây cỏ nát nhàu mà nụ cười em như hoa.

Chắc giờ này mọi người lo ra đồng
Trẻ con trong làng đến trường, đi nhà trẻ
Con đường vắng hoe chẳng thấy mặt đàn ông
Sao giờ này cơn lũ lại về?

Những búi rác quấn vào bờ vai, rơm rớm vết hằn trên gò má
Nhánh củi thô cứa vào bàn tay nuột nà
Em mong manh khơi dòng nước níu căng cây cầu cũ kỹ
Mong manh như vầng trăng vàng óng phù sa

ADQuảng cáo

-  “Nếu không khơi cho dòng nước đi qua
Em sợ chiều nay nhiều người sẽ không kịp về nhà”.
Chợ ở bên kia, cánh đồng ở bên này
Người mẹ thấm bùn nâu nhớ con thơ khát sữa.

Chiếc cầu như đôi đũa nối chiều vào đêm
Như cọng rau buộc nghĩa vợ chồng trèo non lặn biển
Đêm trăng ghi lời hò hẹn
“Cầu gãy làm sao anh sang thăm em!?”

Dòng nước vô cùng em lại hồn nhiên
Chiếc cầu tựa vai em vươn ra tìm bờ tre, gốc rạ
Dưới chân cầu con lũ vẫn lên
Tôi rẽ nước xuống dưới chiếc cầu quen bên người con gái lạ.

Cơn lũ muộn cuốn theo mùa vàng xuộm phù sa
Dưới chân cầu tôi vẫn thường đi qua
Những búi cỏ vừa khơi trôi về đâu đó
Tôi lại thấy nụ cười em nở hoa.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Thơ: Cô gái khơi rác dưới chân cầu
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO