Tác giả: Nguyễn Quốc Học
Ảnh minh họa |
Anh hát khúc ca xưa
Về lối vàng đồng nội
Con đường nằm chạm tối
Đến mái gác đã quen
Vén tóc chấm lưng thềm
Áo hườm vương gió nhẹ
Cả bao điều chưa ngỏ
Trong giấc ngủ đưa hương
Lòng vẫn thấy miên man
Khi mỗi mùa hoa đến
Khúc ca nào xao xuyến
Mang theo suốt đường dài
Lòng bỗng thắp cơn say
Khi trời chiều ráng đỏ
Khi rừng ngày thay lá
Gió xào xạc hơi may
Có bao giờ đổi thay
Em nghe lòng hanh nắng
Mặt trời đêm dịu dặt
Đã ngủ phía sau đồi
Nắng vàng trốn muôn nơi
Hiển hiện màu nhung nhớ
Nỗi vắng qua nhịp thở
Đọng lại chút bi ai
Tựa ghé tạm bờ vai
Là màu xanh đất mới
Anh như giọt nắng cuối
Tìm đến phút bình yên
Để lòng trải nỗi niềm
Mỗi khi nào vắng nhạt
Mỗi khi nào khúc hát
Ngân mỗi phút xốn xang
Choáng ngập cả tâm hồn
Cả giấc mơ vừa đến
Em như trời trở gió
Xô dạt bến đồi tà
Nghiêng ngả cả lối qua
Cõi lòng nào như khát
Bởi khi trời tím ngát
Hạnh phúc dạt khơi xa
Nơi ấy chẳng là hoa
Khi em về tìm phố.