Truyện ngắn: Cô giáo lớp tôi

16/11/2018 09:51

Tác giả: Lê Công Phượng

ADQuảng cáo

Ảnh: Báo Đắk Nông

Năm học lớp 11, lớp tôi đón cô giáo chủ nhiệm mới. Nghe đâu cô chuyển từ trường khác về và cô còn rất trẻ. Cô dạy văn. Và nghe đâu, cô cũng là khắc tinh của lũ học trò nghịch ngợm (như lớp tôi). Những điều “nghe” được đó khiến chúng tôi thích thú. Vì rằng, đối với lớp tôi, chưa có thầy cô nào trở thành “sát thủ”. Ít nhiều đều phải “ngán” độ lì lợm của chúng tôi. Chúng tôi sẽ có vô khối trò để chọc phá cô.

Tuần đầu của cô với lớp bình yên trôi qua yên ả như đám mây lững lờ trôi trên bầu trời mùa thu êm dịu. Không phải chúng tôi hết ý định chọc cô mà kế hoạch đang được khởi động. Nhưng phải công nhận, cũng tại cô “lanh” quá, nói gì cũng trúng tim đen của chúng tôi nên kế hoạch mới bị chậm như vậy. Mà theo phân tích, tính toán của mấy đứa “chuyên gia phá” trong lớp, cô có vẻ cũng từng trải qua một thời học sinh dữ dội lắm. Chẳng thế mà điều gì chúng tôi định làm cũng bị cô bóc phốt. Mà la ư? Cô chẳng la. Chẳng bao giờ đao to búa lớn. Lúc nào cô cũng cứ nhỏ nhẹ, tỉ tê. Điều đó làm chúng tôi từ ngạc nhiên đến bứt rứt, khó chịu. Một hôm, thằng Tuệ bực dọc:

- Thà cô la mắng còn đỡ khó chịu. Đằng này… Làm sao mà bọn mình thực hiện được kế hoạch chứ!

- Nếu cảm thấy lương tâm bị cắn rứt thì thôi đi!

- Thôi là thôi thế nào! Lớp mình chưa bao giờ nói thôi nhé!

Mấy đứa hay bày trò nghịch trong lớp trong đó có tôi, ngồi bàn đi tính lại, đắn đo chán chê rồi cũng đi đến thống nhất. Ừ thì công nhận cô hiền, cô tâm lí. Nhưng chẳng lẽ không có lúc cô tức giận, cô nản lòng? Vậy nên bọn tôi quyết định sẽ khiến cô sợ mà nản hoặc muốn xem lúc cô tức giận sẽ ra sao.

Trò đầu tiên bọn tôi bày ra là bỏ vài con sâu lông trên bàn giáo viên. Thằng Kiên đã phải vất vả cả buổi chiều mới tìm bắt được mấy con sâu lông gớm ghiếc đó. Nhìn lũ sâu với bộ lông đen đen vàng vàng dựng lên lởm chởm bình thản bò trên bàn, mấy đứa lè lưỡi chắc mẩm kiểu gì cô cũng sợ tái mặt hoặc khóc thét lên. Thằng Kiên còn hùng hồn tuyên bố:

- Bảo đảm cô sợ mặt cắt không còn giọt máu. Cô không sợ, tao sẽ bao chúng mày một chầu kem.

Mấy đứa vỗ tay tán thưởng. Con Thanh bĩu môi:

- Mày nói thế bằng hòa. Dẹp đi! Chúng mày tưởng ăn được kem của thằng Kiên dễ lắm à! Nhìn đi, bọn sâu kia đến lũ con trai chúng mày còn sợ té đái huống hồ cô.

- Cô tới! Cô tới!

Cả lớp vội ngồi vào chỗ. Chào cô xong chúng tôi ngồi xuống mà cứ nhấp nhổm như chính chỗ mình có sâu vậy.

Rõ ràng tôi đã thấy cô giật mình. Rõ ràng cô có hoảng hốt khi định đặt chiếc cặp lên bàn. Nhưng tất cả chỉ thoáng qua. Cô bỏ cặp xuống ghế, lặng lẽ lấy tờ giấy gạt từng con sâu một vào đó, gấp lại rồi đi bỏ vào thùng rác. Cô không nói gì, không la toáng lên sợ hãi, không truy hỏi ai là tác giả của trò này khiến bọn tôi vô cùng ngạc nhiên. Cô trở lại bàn, bình tĩnh xem xét kĩ lại lần nữa rồi quay xuống lớp nhắc nhở:

- Mùa này nhiều sâu, các em cũng nên cẩn thận. Chỉ cần sơ ý bị bọn sâu này bò lên người hoặc giẫm, đè lên nó là ngứa lắm đó.

Xong rồi, cô hướng ánh mắt xuống chỗ bọn tôi cười, chốt:

- Cô không sợ sâu!

Rõ ràng cô đã có ý ám chỉ cho bọn tôi là cô biết ai là tác giả của vụ sâu lông đó. Tội thằng Kiên bữa đó phải bao bọn tôi chầu kem cháy túi. Nó ấm ức. Chẳng lẽ cô không sợ gì. Lần này nó quyết định sẽ khiến cô phải vứt cặp chạy. Rắn. Sâu cô có thể không sợ nhưng một con rắn vừa bò vừa phì phì với cái lưỡi đỏ lòm lè ra thì chắc chắn cô phải sợ.

ADQuảng cáo

Tiết học bắt đầu được một lúc, cô đang say sưa giảng bài thì nghe tiếng “phì phì”. Một con rắn đang men theo mép tường bò trên bục, gần tới chỗ cô đứng. Tôi chắc chắn cô có giật mình, vội lùi lại. Nhưng có lẽ chẳng gì giấu được cô. Trước sự bình tĩnh bất thường của lớp, cô quay xuống nghiêm nghị:

- Lớn rồi còn chơi mấy trò này nữa sao? Đang giờ học, cô đề nghị bạn nào chơi rắn thì cất đi nha. Đối với mấy người bị yếu tim, các em chơi thế này có thể dọa người ta ngất xỉu đấy. Không nên chút nào.
Rồi vẫn nhìn xuống chỗ bọn tôi, cô nói:

- Cô sinh ra và lớn lên ở quê, từng bắt rắn, từng bị rắn cắn. Cô không sợ rắn!

….

Rồi cũng có vài trò nữa diễn ra nhưng cô chẳng bao giờ la mắng chúng tôi. Mặc dù cũng có lúc tôi thấy cô không vui, có khi cô nghiêm khắc nhắc nhở. Tôi quyết định chơi sốc. Bảo đảm lần này dù cô có trái tim bồ tát thì cũng phải nổi nóng thôi.

Hôm đó, sau khi chào cả lớp như mọi khi. Cô ngó đọc dòng chữ được viết một cách bay bổng, rõ ràng trên bảng đen: “EM YÊU CÔ”. Còn có cả mấy cái hình trái tim xung quanh nữa chứ. Những tiếng cười hí hí bên dưới bắt đầu phát ra, vài tiếng xì xào. Cô ngồi vào bàn, nhìn suốt một lượt xuống lớp. Chúng tôi chờ sẵn cơn thịnh nộ từ cô. Vậy nhưng lạ chưa, cô vẫn mỉm cười:

- Bạn nào viết đây? Hãy nói trực tiếp với cô, cô cho phép. Tình yêu các bạn dành cho cô cũng giống như tình yêu con cái dành cho cha mẹ vậy. Có gì phải giấu nhỉ!

Hãy cứ thổ lộ với nhau khi còn có thể chứ, phải không? Cô cũng yêu các bạn lắm.

Sau lần đó, dường như ý định chọc phá cô của chúng tôi bị phá sản toàn tập. Bởi cô chẳng phải khắc tinh của bọn tôi như tin đồn đầu năm, cô quá hiểu chúng tôi và quá bao dung. Rõ ràng cô biết chúng tôi phá cô mà. Vậy mà chưa lần nào cô truy hỏi để phạt, để mời phụ huynh cả. Đối với bọn nghịch ngợm như chúng tôi, cô đã có cách “thu phục” ngọt ngào nhất. Chúng tôi dần trở nên ngoan hơn bởi có cô chủ nhiệm tâm lí, luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu. Ấy vậy mà chúng tôi vẫn phải tiếc hùi hụi khi cuối năm đó, đến nhà cô chơi. Cô trò đang vui vẻ trò chuyện, bánh kẹo, hát hò rỉ rả. Mẹ cô đi ra:

- Thế cô cậu nào đầu năm dọa sâu, dọa rắn cô giáo mà để cô ấy về khóc ướt nhà bà vậy?

Tụi tôi tròn mắt nhìn bà, nhìn cô rồi quay nhìn nhau. Không hiểu bà đang nói gì nữa. Cô cười:

- Chuyện lâu lắc rồi mà mẹ!

- Cô không sợ sâu, không sợ rắn, không sợ… Thằng Tuệ nhắc lại.

- Thế lúc đó cô sợ để các em suốt ngày ăn hiếp à? Lúc đó không được phép sợ, để nỗi sợ đó về nhà méc mẹ chứ. Cách tốt nhất để khỏi bị chọc phá là không sợ gì và “quậy” hơn cả những bạn quậy. Thấy chưa, cuối cùng mấy đứa nản rồi, cô được bình yên đến bây giờ.

Cô nói bông đùa rồi cười. Bọn tôi ngây ra một lúc tiếc rẻ ngày ấy bị cô “qua mặt”. Nhưng bây giờ chẳng đứa nào muốn chọc cô kiểu ấy nữa. Bởi cô không chỉ là cô giáo mà còn như là chị, là quân sư của chúng tôi vậy. Tôi rụt rè:

- Thế còn dòng chữ “Em yêu cô” viết trên bảng. Hôm đó cô có giận không? Cô nói cô yêu cả lớp…

- À, cô không giận. Yêu thật mà. Có yêu mới không giận chứ. Cô hiểu các bạn quá ấy chứ. Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò. Cô cũng đã từng là học trò đó nhé!

Cô vừa nói vừa nhìn chúng tôi như kiểu nhắn nhủ: “Coi chừng cô, mọi trò nghịch ngợm của mấy đứa, cô biết tỏng hết đấy”, rồi cô cười thật tươi.

Nhưng đó là chuyện xa lắc xa lơ của hơn chục năm về trước. Ra trường, đi làm, đôi khi bạn bè tụ tập nhớ lại tuổi học trò, chúng tôi lại nhớ nhất về cô và những tháng ngày bên cô.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Truyện ngắn: Cô giáo lớp tôi
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO