Truyện ngắn: Con cá mao tiên xinh đẹp

Khuê Việt Trường| 07/11/2013 09:28

Tôi được sinh ra và lớn lên trong lời ru của sóng biển, tuổi thơ của tôi lớn lên trong lòng làng chài lộng gió này như những đứa trẻ con khác. Nhóm trẻ của chúng tôi gồm tôi, thằng Hà, thằng Me, thằng Sóng. Tụ tập nhau ở bãi biển, đợi sóng tràn về đem theo những chiếc vỏ ốc. Chúng tôi lượm những chiếc vỏ ốc đó, hy vọng đổi được một chiếc xe đạp để cùng chở nhau chạy rong trên những con đường đất của ngôi làng.

ADQuảng cáo

Nhưng những vỏ ốc đấy chẳng thể nào đổi lấy một chiếc xe đạp. Khách du lịch đôi khi trả tiền, đôi khi lại đổi cho chúng tôi bánh kẹo hoặc những tập truyện tranh. Những đồng tiền đổi từ vỏ ốc cũng chẳng còn, kẹo bánh chẳng đủ thiếu gì và truyện tranh cố truyền tay nhau đọc đến độ chúng trở nên cũ mèm mới thôi. Còn những con sóng biển lười biếng lại không biết lũ trẻ chúng tôi cần những chiếc vỏ ốc từ lòng đại dương mênh mông kia. Chúng chỉ kéo lên bờ toàn là những đồ rêu trôi dạt từ phương trời xa lạ mò đến.

Cho đến một ngày nọ, có một con tàu lạ từ trước đến nay chưa hề ghé vào bãi đậu của làng xuất hiện. Ðám khách đàn ông và đàn bà ấy ăn mặc lịch sự, họ chọn một bãi đất trống, giăng lều như hứa hẹn sẽ ở lại đây dài ngày. Mùa này biển êm, không khí mát mẻ và phong cảnh kỳ thú sẽ tạo cho những người khách giàu ấy những ngày nghỉ ở biển vui vẻ.

Bốn đứa chúng tôi: Tôi, Hà, Me và Sóng đem số ốc biển nhặt được tới khu trại, hy vọng sẽ kiếm được một ít tiền. Quả thật hôm đó chúng tôi đã bán được giá hơn chúng tôi tưởng. Thằng Hà hí hửng nói với tôi:

- Biển ơi, ở dưới đáy biển có nhiều vỏ ốc đẹp lắm hay là bốn đứa mình tổ chức lặn bắt chúng vào ngày mai đi?

Thằng Me phụ họa:

- Ờ, để mua một chiếc xe đạp.

Dĩ nhiên là thằng Sóng cũng hưởng ứng. Chuyện to nhỏ của bốn đứa vô tình lọt vào tai người đàn ông vừa mua hết số vỏ ốc của chúng tôi. Ông ta to con, có hàm râu quai nón thật đẹp, ông tới chỗ bốn đứa đang ngồi bên máng nước trò chuyện, hỏi:

- Tôi có thể giúp được các em điều gì không?

Tôi lên tiếng:

- Mấy cháu đang định bàn bán vỏ ốc để dành tiền mua một chiếc xe đạp.

Quả thật người ở thành phố chẳng bao giờ hình dung nổi cả làng chài này không hề có chiếc xe đạp nào. Ông khách cũng không hình dung nổi rằng lũ trẻ vùng biển của chúng tôi chỉ mơ ước được leo lên một chiếc xe đạp để đi vòng quanh làng. Nghe chuyện của chúng tôi, người đàn ông cười to:

- Chú là Ðịnh, người ta còn gọi là Ðịnh râu quai nón.  Ðoàn của chú sẽ ở đây mười lăm ngày. Trong mười lăm ngày đó chú sẽ giúp cho các cháu có một chiếc xe đạp. Ði theo chú đi…

Chỉ chiếc xe đạp sơn màu đỏ tươi đang dựng ở một góc con tàu đang neo bến, ông Ðịnh nói:

- Chiếc xe đạp này là quà chú mua định đem về tặng con gái chú khi kết thúc chuyến thăm các đảo.Các cháu muốn đi thử không?

Sao lại không? Nhưng quả thật bốn đứa chúng tôi chẳng thể nào leo lên chiếc xe xinh đẹp để đi, vì chúng tôi chưa hề tập đi xe đạp bao giờ.

Ở dưới lòng biển cả mênh mông, ven làng chài của chúng tôi có một rạn san hô xinh đẹp. Ông nội nói dù biển mất mùa hay không mất mùa, người dân ở làng không bao giờ thả lưới hay giăng câu ở khu vực rạn san hô đó: Ông nội nói vì ngay khu vực đá san hô có một con cá mao tiên xinh đẹp. Con cá mao tiên này dễ chừng đã sống được cả trăm năm, nó được coi như là con cá thần để cứu giúp dân làng khỏi phải bị những cơn giận dữ của biển cả. Ông nội hỏi:

ADQuảng cáo

- Nhưng con hỏi chuyện con cá để làm gì?

Tôi cười với ông nội:

- Con chỉ tò mò thôi mà.

Thực ra thì khi gặp ông Ðịnh, ông ta đã nói với bốn đứa chúng tôi:

- Tôi biết ở vùng này có một con cá mao tiên thuộc loại rất hiếm. Các em chỉ cần bắt con cá mao tiên đem tới cho chúng tôi, tôi sẽ đổi chiếc xe đạp này cho các em mà các em khỏi vất vả đi nhặt vỏ ốc.

Thằng Sóng nhảy cưỡn lên.

- Biển ơi. Bắt con cá mao tiên có gì khó đâu bởi vì nó rất thích ăn rau muống. Tao thấy ba tao mỗi khi đưa tàu ra khơi đều đem rau muống thả cho con cá mao tiên ăn.

Vâng, con cá mao tiên đã được cả làng nuôi theo cách của mình, vì thế mà nó chẳng hề sợ hãi, khi có tàu ra khơi. Chính vì không sợ hãi mà con cá mao tiên không biết rằng bốn đứa trẻ đang chèo chiếc thuyền nhỏ đến rạn san hô, nơi nó ở với những cọng rau muống tươi ngon với ý định bắt nó chỉ vì muốn có chiếc xe đạp.

Thật dễ dàng để dùng chiếc vợt, vợt cá vớt con cá mao tiên đang nổi lên mặt nước để ăn những cọng rau muống ngon, mềm. Cả bốn đứa tôi nhìn con cá vô tư bơi lội trong chiếc thau nhôm đựng nước biển. Ðó là con cá đẹp nhất mà tôi đã nhìn thấy, những chiếc vẩy của nó tủa ra giống như những sắc màu được tụ lại. Khi con cá mao tiên vẫy đuôi, một vùng nước quanh nó chao sóng hào quang đủ màu.

Thằng Me hớn hở:

- Về thôi. Mình sẽ có chiếc xe đạp mới toanh khi mình đem con cá tới cho ông Ðịnh.

Thằng Hà phụ thêm:

- Tao sẽ đạp xe chạy quanh làng, bóp chuông cho nó kêu “kính kong”.

Biển đang tươi màu nắng, bỗng chuyển sang màu tím sẫm lạ. Tôi có cảm giác như tôi nghe tiếng thở dài của con cá mao tiên. Nó cách miệng cho mình tôi nghe được: “Anh Biển, anh định đổi tôi lấy chiếc xe đạp thật sao?”. Tôi giương mắt nhìn, dường như con cá mao tiên đang khóc vì đôi mắt nó đỏ lên.

Tôi nhìn ra bầu trời tím sẫm. Biển lại đổi màu đen đang lăn tăn gợn sóng. Nỗi ham muốn được cưỡi chiếc xe đạp xinh đẹp của tôi không còn nữa. Tôi phải thả con cá mao tiên về lại nơi nó đang sinh sống, tôi không hiểu tại sao? Nhưng tôi biết tôi không thể bắt con cá kia khỏi vùng biển này.

Tôi nhẹ nhàng bưng chiếc thau nhôm có chú cá mao tiên xinh đẹp, nghiêng bên thành ghe, trả con cá trở lại biển cả. Con cá mau chóng vẫy đuôi hòa với mênh mông nước. Dường như nó chồm lên nói với tôi “cám ơn anh Biển”. Thằng Hà, thằng Me, thằng Sóng trố mắt nhìn tôi, ba đứa không hiểu tại sao tôi lại thả con cá mao tiên trở lại xuống biển. Vào lúc đó màu tím thẫm của bầu trời tan dần, tươi lại màu nắng. Chợt bốn đứa ôm chầm lấy nhau, cười to.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Truyện ngắn: Con cá mao tiên xinh đẹp
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO