Truyện ngắn: Cuộc sống thầm thì

05/05/2011 15:09

Tiếng gà gáy rộ khiến Hoa giật mình. Theo thói quen, Hoa lật nghiêng người, quàng tay qua bên để tìm một hơi ấm quen thuộc. Tay Hoa hụt hẫng rơi xuống chiếu, cô tỉnh ngủ hẳn...

ADQuảng cáo

Tiếng gà gáy rộ khiến Hoa giật mình. Theothói quen, Hoa lật nghiêng người, quàng tay qua bên để tìm một hơi ấm quenthuộc. Tay Hoa hụt hẫng rơi xuống chiếu, cô tỉnh ngủ hẳn.

Qua lần vải mỏng của màn tuyn, Hoa thấydáng một người ngồi bên chiếc bàn ở giữa nhà. Con người ngồi đó che khuất ngọnđèn nhưng cũng đủ để cô nhận ra mọi vật qua ánh sáng nhờ nhờ.

Người ngồi bên bàn là chồng Hoa. Anh đangmê mải viết. Thỉnh thoảng anh lại buông bút, hai tay che mặt ngồi lặng im nhưpho tượng. Hoa thử nghĩ anh đang viết những gì? Nhưng cô chịu! Những trang viếtcủa anh vượt ra ngoài tư tưởng của cô.

Nhìn tấm lưng rộng của anh, bỗng nhiênHoa thấy trong người rạo rực. Da thịt cô như căng ra, mạch đập dồn dập trongcảm xúc ham muốn được yêu mỗi lúc một tăng.

Hoa nhắm mắt điều hòa hơi thở thật sâu đểđem lại sự quân bình cho cơ thể… Cảm xúc lắng dịu và những kỷ niệm của nhữngnăm tháng sống chung như dòng nước lũ cuồn cuộn xô về choáng ngợp tâm trí cô…

…Hoa là giáo viên dạy toán. Nghề nghiệpđã tạo cho Hoa thói quen suy nghĩ thực tế, lôgíc. Những mối liên hệ rối rắmphức tạp của con người và xã hội chẳng làm cô bận tâm. Có chăng, chỉ là nhữngquan hệ tác động trực tiếp đến gia đình. Chồng Hoa thì khác, anh nói:

- “Cuộc sống không đứng yên hay vận độngmột chiều em ạ. Ta làm việc sinh hoạt thường ngày tức là ta đã tác động vào tựnhiên và xã hội, đồng thời ta cũng nhận lấy hậu quả của mình do tự nhiên và xãhội trao lại. Những cảnh đời hạnh phúc hay đau khổ đều có nhân quả của nó. Mỗicảnh đời một số phận, mỗi cảnh vật một vẻ khác nhau, nhưng tất cả đều là sựtuần hoàn của nhân quả. Công việc của anh là tái hiện và dựng lên cuộc sốngtrong sự chu chuyển ấy. Em hiểu không?”.

Hoa gật đầu như đã hiểu, nhưng thật ra côkhông hiểu hết được.

Sự cách biệt đó chẳng làm cô khó chịu.Ngược lại, cô vui mừng bởi sự hạn chế của mình đã có anh bù đắp.

Sống ở nông thôn, cũng như bao người,chồng Hoa cũng làm ruộng. Với cái nghề mà sự thành bại phụ thuộc rất nhiều vàothiên nhiên này, anh thấy hứng thú còn cô thì e ngại vì sự nhọc nhằn. Lâu dầncô mới hiểu vì sao anh yêu nghề đến thế.

Một buổi chiều cuối tuần, vợ chồng Hoa đithăm ruộng lúa của nhà trên cánh đồng được bao quanh bởi xóm làng dọc theonhững con đường liên thôn. Đồng lúa đã vào chắc, ửng vàng dưới nắng chiều. Sónglúa dập dờn khoe bông theo từng cơn gió nồm liên tục thổi. Những con chim énvới bộ lông đen tuyền dáng thon mảnh, dang đôi cánh nhọn huắt chao lượn liêntục trên sóng lúa để đớp côn trùng, phơi ra mảng lông bụng trắng xám cứ thoắthiện thoắt biến…

Hoa hít căng lồng ngực nguồn không khítrong lành thoang thoảng mùi hương như mùi thơm của xôi nếp mới thổi với ládứa, tỏa ra từ những đám lúa giống “hương thơm 1” có bông sậm màu được cắm biểntrình diễn. Không gian thật im ắng, chỉ nghe tiếng sóng lúa rì rào… rì rào…

Ngồi chòm hỏm trên bờ ruộng, tay vuốtnhững bông lúa oằn cong vừa đỏ đuôi tôm, anh nói với Hoa:

ADQuảng cáo

- “Ngoài yếu tố huyết thống, cha mẹ yêucon còn do chứng kiến sự lớn lên từng ngày từ sự nuôi dưỡng chăm sóc của mình.Anh yêu cây lúa cũng gần giống như vậy. Từ khi gieo sạ đến bây giờ, anh đãchứng kiến sự tăng trưởng từng ngày của lúa. Có nhọc nhằn nhưng anh có niềm vuiđược hiểu biết khi chăm sóc chúng. Qua những biểu hiện trên thân lá, anh nhưthấy những điều chúng cần. Em có thấy cảm giác trin trỉn trên hai bàn tay khi vuốtbông lúa không?... không à?... Cũng đúng thôi! Bởi em không trực tiếp gieotrồng chăm sóc chúng. Chỉ có người nào có tình cảm vui buồn thật sự với lúa mớicảm nhận được. Đó là cảm giác báo trước một vụ mùa bội thu của bông lúa nhưmuốn níu giữ tay người”.

Không những với công việc, anh còn để tâmchú ý đến mọi chuyện quanh mình: từ chuyện làng xóm, chuyện thời sự trên đài,trên báo, chuyện thời tiết, khí hậu, cây cỏ v.v… Nói chung là những chuyện màvới cô là những chuyện không đâu, thì anh cứ tìm hiểu rồi ghi ghi chép chép. Đểrồi có chút thời gian rỗi rảnh nào là mê mải viết. Hoa phàn nàn thì anh nói:“Viết đã là một nhu cầu với anh, anh không thể không viết được. Anh cần phảiviết như anh cần có em vậy”. Sự so sánh của anh đã làm cô dỗi hờn, ghen tị. Tuyvô lí nhưng xét về một mặt nào đó thì những trang viết và những việc “khôngđâu” của anh đã chiếm mất một lượng thời gian rất lớn mà đáng lí anh phải dànhcho nàng. Hoa dấn tới bằng lợi thế của người phụ nữ được chồng yêu làm anh phảinhượng bộ (sau này cô mới biết anh vẫn viết khi cô đã ngủ ngon giấc).

Thế rồi thật bất ngờ khi một thời giansau, anh đem về cho cô xem một truyện ngắn anh vừa được đăng báo. Hoa thấy mộtphần tính cách của mình trong nhân vật hư cấu của truyện anh viết. Và cái bikịch gia đình trong kết truyện như tất phải thế đã làm cô suy nghĩ rất nhiều…Rồi Hoa bỗng ngộ ra nhiều điều: không phải giá trị của công việc nào cũng đođược bằng tiền bạc, công việc của chồng mà bấy lâu nay làm cô khó chịu rất đángđược nâng đỡ, cảm thông, và thời gian dành trọn vẹn cho nhau chưa hẳn là hạnhphúc.

Nếp nghĩ của Hoa không còn đóng khungtrong những giờ lên lớp và những trang giáo án. Duy có một điều còn chưa hiểu,Hoa hỏi anh:

- “Em nghe người ta nói nhà văn, nhà thơ các anh làchúa mơ mộng, cứ như sống trên mây! Mà sao em nhận thấy anh chẳng có gì là mơmộng? Hay em sống gần anh quá nên không nhận thấy?”

Anh cười nói:

- “Người ta nói có phần đúng em ạ. Nhưng người ta chỉthấy được hiện tượng mà không thấy được bản chất. Niềm tin và suy nghĩ là tốchất của người làm văn. Khi người ta bắt gặp nhà văn, nhà thơ đang sống vớicuộc sống trong tác phẩm của mình, người ta lầm tưởng rằng người đó đang mơmộng. Thực ra người làm văn sống hết lòng: đau khổ hoặc vui sướng với mọi mặtcủa cuộc sống mà người đó cảm nhận được. Cảm nhận hời hợt thì đẻ ra trang viếtnghèo nàn. Cảm nhận sâu sắc thì sinh ra trang viết khiến người đọc phải khóc,phải cười, đôi khi làm thay đổi hẳn cách sống của một ai đó”.

Anh là thế. Với con người, cảnh vật hay công việc,anh đều có cách nhìn nhận của riêng mình. Mỗi ngày một ít, anh dẫn dắt cô thâmnhập vào cách suy nghĩ của anh. Để rồi không biết tự bao giờ, Hoa hiểu được giátrị của những việc bình thường, hiểu được sự vận động nhân quả của cuộc sống,thấy cái được trong sự mất mát, và trong những giờ lên lớp hàng ngày, nàng thấynhững công thức toán học khô cứng như có cánh bay lên trong ánh mắt háo hức củahọc trò.

Hoa thấy mình vừa hiểu, vừa chưa hiểu hết anh. Anhnhư miếng ngon được gói trong nhiều lớp bọc, mà mỗi lớp được bóc ra lại làmtăng thêm sự thèm muốn. Và như đứa trẻ, cô vừa muốn ăn mau lại vừa sợ hết.

Hoa thầm cảm ơn số phận đã cho cô có anh, cảm ơn cuộcđời đã đem anh đến với cô. Sống bên cạnh, cô thấy lòng mình ấm áp vì được tinyêu, tư tưởng lớn lên trong sự khám phá cuộc sống quanh mình. Hoa sống hết lòngcho hôm nay và háo hức đón chờ ngày mai đến…

Qua khung cửa khép hờ bằng phên liếp, Hoa thấy ngoàisân đã hửng sáng, đã nghe tiếng chim ríu rít chuyền cành ngoài vườn. Và mùaxuân của đất trời thầm thì đâu đây qua hương đất quyện hương lan nghinh xuânthoang thoảng bay vào.

Trần XuânThụy



ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Truyện ngắn: Cuộc sống thầm thì
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO