Truyện ngắn: Ga xép chiều cuối năm

26/01/2011 15:09

Dường như vào buổi chiều cuối năm mọi người đều không kịp chào nhau khi phải đợi tàu ở một ga buồn như ga xép này. Đó là suy nghĩ của Ngọc khi anh chợt bắt gặp sự lẻ loi của mình giữa hơn chục người đang hau háu đôi mắt nhìn về phía chân trời xa tít, nơi hai thanh ray cứ chạy xa, hun hút rồi khuất sau hàng cây xanh che khuất...

ADQuảng cáo

Dườngnhư vào buổi chiều cuối năm mọi người đều không kịp chào nhau khi phải đợi tàuở một ga buồn như ga xép này. Đó là suy nghĩ của Ngọc khi anh chợt bắt gặp sựlẻ loi của mình giữa hơn chục người đang hau háu đôi mắt nhìn về phía chân trờixa tít, nơi hai thanh ray cứ chạy xa, hun hút rồi khuất sau hàng cây xanh chekhuất. Những người hành khách đang đợi cuộc hành trình sum họp, chẳng ai muốnmình trở thành người tha phương vào những ngày đầu năm mới, sự lẻ loi ấy sẽbuồn bã biết bao. Và chính vì sự nôn nóng trở về ấy, mà con tàu ngóng đợi thìcứ biền biệt ở chân trời nào, nó chẳng nôn nóng hú vọng về bất cứ một âm thanhnào để chứng tỏ mình đang ở đây đó cho những người lữ hành của sân ga này đỡnóng lòng.

Ngọc không biết trong đám người nhỏ nhoiđang nôn nóng đợi chuyến tàu trở về ấy có ai như anh không? Đã mấy năm nay anhkhông hề liên lạc gì với gia đình, anh giống như một ẩn sĩ đi tìm chỗ ẩn náu,hy vọng rằng sự lắng đọng của thời gian sẽ khiến cho lòng mình mềm đi giữanhững bủa vây của cuộc đời. Vâng, mấy năm nay Ngọc nhớ điên cuồng bếp lửa hồngquen, thèm bàn tay mềm của người phụ nữ vắt cho mình một chiếc khăn lạnh saumột ngày làm việc vất vả. Ngọc nhớ Yến, nhớ cả cu Hân, đứa con trai duy nhấtcủa hai vợ chồng chỉ mới tròn hai tuổi khi anh rời khỏi gia đình để ra đi. Khiđó, đôi mắt bé Hân cứ nhìn cha như không biết rằng cuộc từ ly sắp diễn ra, đôibàn tay bé nhỏ của con trẻ cứ quơ trong không khí như muốn đòi được nằm tronglòng cha mình lần cuối. Khi đó, đôi mắt của Yến buồn lắm, nàng chẳng muốn chồngra đi, nhưng dường như Yến không thể nào níu được chồng ở lại cùng mình. Tìnhyêu đã không giúp họ vượt qua cơn sống gió đói nghèo.

Sự chọn lựa ra đi của Ngọc cũng là mộtcách. Yến là con của một người buôn đồ cổ ở thị trấn, Yến đẹp người lẫn đẹp nếtnên trở thành đích nhắm của biết bao nhiêu chàng trai, trong đó không thiếu gìnhững người tình cờ chỉ ghé qua một lần. Ông Tần, ba Yến vốn là một người quennhìn cuộc đời qua giá trị đồng tiền, khi đã có ở trong nhà tất cả những gì mìnhmuốn, ông tự chọn một chàng rể là một chàng trai ở tỉnh, hiện đang giữ chứcgiám đốc của một công ty. Ông hy vọng rằng với tiền bạc mình kiếm được từ nhữngmón đồ cổ mua giá rẻ bán giá cao cộng với uy quyền của chàng rể sẽ cho con gáiông được hạnh phúc. Ông Tần cũng dự tính sau đó sẽ đưa toàn bộ gia đình rời thịtrấn về tỉnh ở. Nhưng người cha buôn đồ cổ ấy không ngờ rằng con gái của mìnhlại phải lòng một người mà ông không thể nào chấp nhận được. Đó là Ngọc.

Ngọc chẳng có gia tài, Ngọc cũng chẳng cócương vị trong xã hội. Ngọc chỉ là một anh chàng hàng ngày gảy đàn trong quánrượu duy nhất của thị trấn. Đó là nơi tụ họp của những tay đào vàng khi đangrủng rỉnh tiền trong túi ghé qua, ở lại đêm trước khi về thành phố.

Đám cưới của hai người, đó là một đámcưới buồn, chỉ có vài người bạn thân tới dự. Ông Tần dùng dao chặt vào cột nhà:“Con gái không nghe lời cha là con gái hư. Tao từ mày, tao không nhận mày làcon”. Nghề đàn cho những tên say nghe nhiều khi cũng có điều bất nhẫn của nó,bởi họ đâu cần nghe những giai điệu hay mà chỉ cần những âm thanh lạ để giảikhuây. Nhưng miếng cơm manh áo không thể làm cho Ngọc không đàn trong quánrượu. Anh là một đứa con mồ côi không nơi nương tựa, học được nghề đàn kiếmsống. Nhưng rồi, chính anh cũng phải tự giải nghệ.

ADQuảng cáo

Những gã đào vàng sau mỗi chuyến về lạilao vào quán rượu. Khi đã có nhiều tiền trong túi, có nhiều rượu trong bụng, họtự cho mình là hơn hết. Có những tên say rượu, cứ nhứ nhứ tờ giấy bạc trước mặtanh: “Ê!. Nhạc sĩ đàn bài hát vui vui coi”. Có khi trong cơn say, họ đứng ngảnghiêng ngả ngửa: “Mày đàn dở ẹc, đàn như thế cũng đàn à?” Những lời nói ấy,anh bỏ ngoài tai tất cả. Nhưng bữa kia, một gã khi đã tu hết cả lít rượu thì cứngồi nhìn chòng chọc vào Yến. Rồi gã chửi thề: “Chà, cái thằng xấu trai mà cũngcó con vợ xinh đẹp quá ta”. Chưa hết, gã còn ôm chầm lấy Yến: “Cho tao hôn vợmày một cái đi”, nếu cần “anh” cho tiền…”.

Không thể chịu được, Ngọc đã đập cây đànvào đầu gã say. Cây đàn vỡ, đầu gã say chảy máu và Ngọc cũng bị một trận đònnhừ tử của đồng bọn hắn. Ngay đêm ấy, Ngọc trốn khỏi thị trấn, bắt xe lên TâyNguyên tìm nơi ở và nghề mưu sinh mới. Thế nhưng, “ghét của nào trời trao củaấy”, lang lang mãi hết làm thuê hái cà phê, phụ hồ rồi phá rừng,… cũng khôngthấy khá lên nhanh được. Ngọc lại theo đoàn người đào vàng với hy vọng sẽ cómột số tiền, mở một cửa hàng nho nhỏ giúp cho vợ chồng sinh sống.

Nhưng nơi đãi vàng là nơi đầy cạm bẫy vàkhông dễ làm giàu. Đó là nơi tụ họp của những mảnh đời khác nhau, là cái nghềđem sinh mạng mình mà phó mặc cho rủi may. Ngọc đã không đạt được hy vọng củamình nên cứ lún sâu trong bãi vàng như một kẻ đi trốn nợ… Những thông tin anhnghe được là Yến đã ôm con trở về lại nhà mình. Ba Yến bệnh nặng và đã tha thứcho cô, ông đã xóa đi lời nguyền dao khắc năm xưa. Nhưng rồi lại nghe tin Yếnlấy chồng, một người lớn tuổi nhưng giàu có ở thành phố càng làm Ngọc thấp thỏmkhông yên. Mấy năm nay, lúc nào Ngọc cũng muốn băng rừng, trở về giết ngườitình phụ và dành lại đứa con của hai người. Và hôm nay, Ngọc trở lại thị trấncủa tỉnh, với ý định lên tàu ở ga xép này, để vào thành phố.

Chiều xuống ở ga xép buồn bã quá. Chuyếntàu tới chậm hơn thường lệ nhưng chậm còn hơn không?

Mọi người trên tàu vội vã bước xuống, mọingười ở sân ga vội vã bước lên. Giữa lúc đó Ngọc bỗng cảm thấy lòng mình nhưđang ôm cả tiếng thở dài của cả rừng cây, anh không còn có cảm giác muốn leolên con tàu vì nỗi buồn vu vơ, vô định. Chuyến tàu sắp sửa chuyển bánh nhưnganh vẫn còn đứng nhìn. “Thôi, đừng phá vỡ hạnh phúc của người mình yêu, ta trởvề lại bãi vàng ăn tết vậy”. Ngọc tự nhủ như thế, anh xách túi xách trên tay.Anh quay lưng khi tiếng còi tàu rúc lên báo hiệu chuẩn bị rời bánh.

- Anh Ngọc. Anh Ngọc.Anh Ngọc...

Tàu đã lăn bánh rồi và có tiếng gọi anh.Anh quay đầu lại nhìn. Anh hoàn toàn không tin vào mắt mình. Yến kìa, Yến vàđứa con yêu dấu của anh đang chạy òa tới. Yến ôm lấy anh vừa cười, vừa khóc nóivới chồng: “Từng ấy ngày, anh đi đâu biệt tích để mẹ con em mỏi mắt mong chờ.Em đã về với ba, nhưng vẫn ở lại đây. Ba không còn giận em, không còn ghét anhnữa. Chiều ba mươi tết năm nào, em cũng dắt con ra đây đón chờ anh. Em chỉ yêuanh chàng gảy đàn. Sao anh khờ thế hở Ngọc?”.

 Phan ThịTần

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Truyện ngắn: Ga xép chiều cuối năm
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO