Truyện ngắn: Hạnh phúc muộn màng

Sơn Trần| 08/12/2016 09:06

Cạnh quán nước bà Tư có mấy cây trứng cá mọc sát nhau, rợp mát cả khoảng đất rộng. Bà Tư kê vài bộ bàn thấp, cũ kĩ, mắc mấy chiếc võng làm nơi ngả lưng. Hàng ngày đi làm, chị đều ngang qua.

ADQuảng cáo

***

 Chị về làm ở công ty đến nay đã hơn năm năm. Khoảng thời gian đủ để chị chôn đi những kỉ niệm buồn, cay đắng, để chị đủ niềm tin mà bảo bọc và yêu thương giọt máu của cuộc tình đầy ngang trái ấy. Chị trốn chạy tình yêu, đúng hơn là trốn chạy khỏi vùng đen sâu hoắm mà chị dần chìm vào. Tình yêu không có lỗi, chỉ có những con người dung dưỡng nó mới biết đúng hay sai mà thôi. Một cô gái nông thôn mới lớn, vô thành phố tìm kiếm vận may bằng công việc bình thường như bao công nhân khác, đã choáng ngợp trước người đàn ông từng trải, có địa vị. Những tưởng hạnh phúc sẽ mỉm cười nhưng nào ngờ, người đàn bà là vợ ông ta  đứng trước phòng trọ chị một buổi sáng chủ nhật đã làm quả bóng tin yêu và chân thành trong chị xẹp xuống. Và chị đã trôi dạt về vùng đất cao nguyên này, không người thân thích, không bạn bè với cái bụng ngày càng nhô cao sau làn áo.

***

Tiếng khóc nũng, đòi mẹ của cu Nam kéo chị về thực tại. Chị vụng về lau vội mấy giọt nước mắt đang lã chã rơi xuống, rồi chạy tới giường nằm xuống cạnh con. Thằng bé rúc vào nách mẹ, thiêm thiếp ngủ. Gió đêm cồn cào, thổi dạt trên mái tôn. Ánh trăng cuối tháng nhạt nhòa qua khe cửa lách vào soi rõ gương mặt bầu bĩnh của nó. Chị thấy chạnh lòng vì gương mặt ấy thân quen đến lạ. Chị từng nhủ lòng hãy xếp gọn quá khứ để sống với hiện tại và hướng đến tương lai. Nhiều lần chị nghĩ thế nhưng rồi những đêm buồn như đêm nay quá khứ lại hiện hình khiến chị trào nước mắt.

Chị trở dậy khi trời còn mờ mờ đất. Hôm nay nghỉ, chị sẽ ra chợ sớm mua ít cá tươi về bồi dưỡng cho con. Ngang qua quán, thấy bà Tư đang lúi húi quạt than nướng bánh, chị hỏi vài câu lấy lệ. Bà Tư sốt sắng, bảo chị lát về ghé quán mang ít bánh về cho cu Nam. Chi gật đầu, cảm ơn rồi bước đi.

Chợ lúc này đã đông đúc. Gió sớm từng đợt thổi tung mái tóc chị, bay lòa xòa trước trán. Chợt, chị giật mình khi bóng người lướt qua và dừng trước mặt chị. Định thần lại, qua màn sương mỏng chị nhận ra anh - người đàn ông ít nói hay ngồi ở quán bà Tư vào buổi chiều với xị rượu và vài con khô. Anh tên Tính đã có vợ và một đứa con. Từ ngày dời vào khu tái định cư nhường chỗ cho khu công nghiệp, anh chủ yếu mưu sinh bằng nghề xe ôm. Tiền đền bù nhiều nhưng miệng ăn núi lở lại mua sắm xe, tivi và những vật dụng đắt tiền nên chẳng mấy chốc trắng tay. Vợ chồng anh xích mích nên li dị. Vợ anh đi theo gã đàn ông trên phố hay xuống thu mua cà phê.

Buồn, tuyệt vọng  nên  anh thường tìm đến quán bà Tư. Trong những lần ấy, anh đều thấy chị đi làm về ngang. Dần dà, qua bà Tư anh cũng biết nhiều về chị, muốn tiếp xúc, chuyện trò với chị.

***

Vừa tan ca, chị lật đật chạy ra nhà xe lấy xe và đạp nhanh về nhà vì cu Nam sáng nay có triệu chứng sốt. Chị để chiếc xe ở góc sân, không có con ở nhà, chắc con đang ở bên nhà cô giáo rồi. Chị hớt hải chạy sang, cô giáo đang ngồi nhặt rau cạnh giếng, mỉm cười thân thiện: Có anh Tính xe ôm đưa cu Nam đi chơi cùng với con anh ấy rồi! Chị không nói gì, chỉ gật đầu chào rồi lại chạy ra bãi đất trống. Cu Nam đang được anh hướng dẫn thả diều. Bọn trẻ con chiều nào cũng ra đây chơi cả. Cu Nam cũng từng phụng phịu bắt chị đưa đi chơi nhưng chị đi làm từ sáng đến chiều mới về, rồi giặt giũ cơm nước nữa thì đâu còn thời gian.

Trông thấy chị, cu Nam kéo tay anh: Kìa, mẹ Thùy cũng ra chơi đấy! Anh cười, chị tiến lại gần anh, dạn dĩ:
- Con không được hư, bác Tính quở mắng đấy nha!

Cu Nam liếc chị rồi nhắm tịt mắt lại, điệu bộ trông rất đáng yêu rồi dắt tay con bé chạy đuổi theo mấy con cào cào đang bay xập xòe trong đám cỏ.

ADQuảng cáo

- Thùy đừng trách tui vì tự nhiên đưa cu Nam đi chơi nhé!

Chị chưa nói gì thì anh đã tiếp:

- Thực ra, bác cháu tui đã quen nhau lâu rồi, mỗi lần cu Nam ra quán bà Tư mua hàng. Thằng bé thật dễ thương!

Thì ra là vậy. Và chị lại biết anh hay mua cho cu Nam khi thì túi kẹo, khi thì món đồ chơi. Vậy mà con chị lại kín tiếng, cứ bảo là bà Tư cho. Nghĩ rằng, bà Tư thương phận đời côi cút của chị nên thương tình, chị cũng chưa có dịp đền trả hay ít ra ngồi tâm sự với bà nhiều hơn.

Chị vừa nghe điện thoại và phải sắp xếp để trở vô nơi đã phải chạy trốn với nhiều mất mát. Người đàn bà vợ của bố Nam đã tìm chị suốt một năm nay. Thì ra người đàn ông đời chị đang bệnh nặng và muốn tìm gặp chị. Anh động viên chị, đó là việc nên làm, cốt ở cái tình thôi. Anh cũng đã đau, nên hiểu nỗi đau người khác. Nhưng rồi anh đã tìm được sự bằng an trong tâm hồn mình khi hiểu và tha thứ cho vợ anh. Xét cho cùng, việc ra đi của cô ấy anh cũng có phần lỗi của anh. Nếu anh cứng rắn và biết dung hòa một chút sẽ tốt hơn cho cuộc hôn nhân mà cái nghèo, sự thiếu thốn làm cho chao đảo.

Anh đưa chị ra bến xe. Bến xe chiều thưa vắng người. Lại mưa nữa nên buồn hiu hắt. Cu Nam mặc bộ đồng phục, gọn gàng. Đầu đội chiếc mũ màu mận chín anh mới mua cho nó hôm qua. Nó cầm tay anh lắc lắc:

- Bác đợi con về rồi thả diều nữa nghen. Con không thích đi xa đâu!

Anh xoa đầu thằng bé, niềm xúc động đang dâng ngập trong lòng khiến giọng nói run rẩy khác thường:

- Bác sẽ làm những gì con muốn, miễn con được hạnh phúc!

Nói câu này, anh ý tứ nhìn chị. Chị cũng đã nghe không sót lời nào nhưng giả vờ nhìn quanh quất khi một hồi còi báo hiệu xe sắp rời bến:

- Thôi, chuẩn bị đi nào. Nay mai rồi trở về, có gì đâu mà khóc vậy!

Chị đang nói với lòng mình hay nói với anh và cu Nam khi mà cả hai đang ôm nhau, xúc động.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Truyện ngắn: Hạnh phúc muộn màng
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO