Truyện ngắn: Mẹ và chị tôi

15/10/2010 15:51

Mẹ kể, sinh chị tôi ra, ba tôi vui ra mặt. Ba hỉ hả “ruộng sâu trâu nái, con gái đầu lòng”. Thế nhưng khi tôi chào đời ba hơi buồn một chút song ba cũng an ủi mẹ “đứa thứ ba chắc chắn phải là trai, thầy coi vậy mà’’...

ADQuảng cáo

Mẹ kể, sinh chịtôi ra, ba tôi vui ra mặt. Ba hỉ hả “ruộng sâu trâu nái, con gái đầu lòng”. Thếnhưng khi tôi chào đời ba hơi buồn một chút song ba cũng an ủi mẹ “đứa thứ bachắc chắn phải là trai, thầy coi vậy mà’’. 2 năm sau mẹ đẻ cái Tâm, ba bắt đầu“trở chứng” tập tành uống rượu, chẳng bao lâu ba đã nghiện, ba uống đêm, uốngngày thay nước. Từ người hiền lành, tốt tính, thương vợ, thương con hết mực, batrở thành kẻ vũ phu đánh đập mẹ không tiếc tay nếu có ai chọc “chỉ biết đẻ conmột bề”. Khi cái Tâm tròn năm, ba cũng tổ chức ăn thôi nôi, song cũng chính cáibữa ấy ba đã đốt nhà bởi say không còn biết gì nữa. Công an xã dọa “lần này chỉcòn nước đưa đi cải tạo”, tỉnh dậy sợ quá ba bỏ nhà trốn biệt ngay trong đêm,mẹ mất cả tháng trời bị xã mời, huyện mời vì nghi ngờ “mẹ thủ tiêu ba”, cũngmay sau đó thì bên nội nhận được thư ba gởi về bảo rằng “đi làm ăn xa một thờigian sẽ về”.

Ba tháng saucái bụng mẹ bỗng to ra, mấy cô tôi quả quyết mẹ chửa hoang mới họp gia đình lạiđuổi cả 4 mẹ con về bên ngoại và chỉ cho mang theo áo quần và ít thứ lặt vặt.Con Năm được sanh ở bên ngoại sau hơn 5 tháng kể từ ngày ba bỏ đi, thế nhưngbên nội vẫn quy kết cho mẹ tội ngoại tình chẳng hề có ai đến thăm nom. Mẹ khóccạn cả nước mắt vì nỗi oan tày trời, song mẹ vẫn cắn răng chịu đựng lời đàmtiếu của anh em, con cháu nhà chồng và số ít hàng xóm, mẹ bảo “cây ngay chẳngsợ gì cả”. Tôi lên 10 mẹ mới bảo “em cùng cha, cùng mẹ với con chứ mẹ không hềcó tình riêng ngoài cha con”. Chị em tôi tin mẹ bởi đã từng hiểu lòng mẹ.

ADQuảng cáo

Ngoại mất, cáccậu thương tình để cả đất phụ ấm cho mẹ con tôi, mẹ tần tảo sớm khuya lo cho 3đứa ăn học, khi hết cấp 2 chị tôi đòi nghỉ để tiếp mẹ nuôi các em. Mẹ gằngiọng: “Đời mẹ do ít học mới khổ đủ đường, dù có khổ nhục đến đâu mẹ cũng quyếtkhông để tụi con thất học”. Mang tiếng có đất ruộng, đất vườn nhưng tất cả chưađầy ba ngàn mét vuông, 5 miệng ăn và tất cả mọi chi xài trong nhà chỉ trông vàođó thì chẳng cần kể ai cũng biết nó chật vật biết nhường nào. Cũng may nhờ tínhsiêng năng, kỹ càng mà ngay cả lúc nông nhàn mẹ tôi cũng không thiếu việc làmmướn nên chị em tôi không đến nỗi đói khát, gia đình không lâm cảnh nợ nần. Chịtôi đang học nửa năm lớp 9 thì bà nội mất, cả mẹ và 4 chị em tôi đều về chịutang, nhưng riêng cái Năm, em út tôi, không được đội khăn bởi các cô bảo nó“không phải là dòng giống”. Ba tôi cũng có mặt nhưng chẳng can thiệp câu gì chỉlen lén nhìn trộm chúng tôi chứ không một lời hỏi han. Sau đám tôi mới đượcbiết chuyện hồi đó ba xuống Đồng Nai học nghề thợ xây, một năm sau ba có vợnhỏ, hiện đã có hai người con trai, lớn lên 12, nhỏ 10 tuổi, chỉ vậy thôi chứkhông biết thêm gì nữa bởi giữa bên nội và nhà tôi cách xa tới 70 cây số, đườngsá đi lại rất khó khăn.

Ngày chị tôiđi thi Đại học Sư phạm cũng là ngày tôi nhận được tin ba tôi bị tai nạn do sậpdàn giáo rơi từ tầng 3 xuống đất. Vợ con ba cũng hết lòng chữa trị nhưng khôngkhỏi được bởi ba bị ảnh hưởng cột sống liệt nửa người phần dưới, muốn di chuyểnchỉ nhờ chiếc xe lăn. Hai người con trai riêng của ba đưa ba về thăm bên nộirồi bỏ trốn biệt, rốt cuộc ba phải ở với người cô kế ba trên phần đất nhà tôingày trước. Hơn tháng sau cô nhắn mẹ con tôi qua và hỏi “liệu có nuôi đượckhông, nếu không thì đưa ông ấy ra chợ huyện cho ăn xin?”. Mẹ chẳng hỏi ý kiếnchúng tôi mà gật đầu ngay, khi đưa ba về bên nhà rồi mẹ mới bảo: “Thôi kệ, dùgì thì cũng là ba của các con”. Bữa cơm đầu tiên được ăn với vợ và đủ mặt 4con, ba tôi khóc nức nở và ôm cái Năm vô lòng nói hoài cái câu “Ba xin lỗi con,ba ngàn lần có tội với mẹ con con…”. Rồi chị tôi có giấy báo vào đại học, suốt3 ngày sau khi đã suy nghĩ thiệt hơn, chị tôi đưa ra quyết định ở nhà chăm sócba và giúp sức cùng mẹ nuôi ba em ăn học. Lúc đầu ba mẹ tôi không chịu, nhưngsau đó thấy chị tha thiết quá mẹ bảo “tùy”, còn ba chỉ biết khóc. Vậy là đườnghọc vấn của chị tôi chấm dứt từ đó.

Tiếp đến nhiềunăm sau, trong khi thiên hạ họ giàu có lên ầm ầm song gia đình tôi cũng chẳngcó gì hơn trước, bởi đất đai sản xuất chỉ có vậy lại thêm chi phí thuốc men vìba tôi đau bệnh thường xuyên, có điều cả 3 chúng tôi đều được vào đại học, ratrường có công ăn, việc làm ổn định ngay. Rồi 3 chúng tôi lần lượt lập giađình, chỉ riêng chị tôi đã sang tuổi ngoài 30 vẫn ở vậy cho dù chị tôi rất đẹpgái, tôi hiểu chị còn gánh quá nặng gia đình bởi mẹ ngày một già, còn ba thìbệnh hoạn như vậy. Chị tôi lầm lũi chịu đựng sự trống trải, cô đơn mà chỉ ai ởvào cái tuổi ấy mới hiểu rõ. 4 năm sau, sau cơn bệnh nguy kịch ba bỏ mẹ con tôivĩnh viễn ra đi, đó cũng là lúc nỗi đau nhất trong đời mà mẹ con tôi phải gánh.

Xả tang chachưa được một tuần đã có người nhờ mai mối đến hỏi cưới chị tôi, chị tôi chẳngngại ngần nhắn bảo thẳng: “Xuân muộn rồi nhưng cũng cần có chút tình yêu, nếuanh ấy biết yêu thì tự đến tìm hiểu’’, rồi chị tôi chấp nhận yêu anh do vợ anhbị tai nạn giao thông cướp đi mạng sống đã hơn 2 năm. Cũng may anh chỉ có haingười con đều là gái rất ngoan nên ngay từ những buổi đầu chị tôi đã chiếm đượccảm tình của hai cháu. Hai người yêu nhau được hơn 8 tháng thì cưới. Ngày cướicủa chị cả mẹ và 3 chị em tôi đều khóc nức nở vì mừng hạnh phúc của chị…

Truyện ngắn:Bế Thị Vân

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Truyện ngắn: Mẹ và chị tôi
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO