Truyện ngắn: Miền đất yêu thương

Đào Thu Hà| 10/11/2016 09:17

8 giờ tối, Oanh ùa vào phòng, giọng nói không giấu được sự hồ hởi có phần hơi nóng vội, bốc đồng:

ADQuảng cáo

- Mình chuẩn bị tạm biệt thành phố ồn ào này rồi. Có lẽ sẽ rất nhớ Phương đấy.

Tôi ngạc nhiên:

- Oanh đi đâu?

Oanh mỉm cười, đôi mắt lấp lánh hạnh phúc.

- Mình đi theo tiếng gọi của tình yêu. Một tình yêu thật sự đấy Phương ạ!

Tôi quay mặt ra cửa sổ.

- Oanh đã suy nghĩ kỹ chưa? Mà người đó ở đâu? Oanh quen lâu chưa?

Oanh gật đầu:

- Oanh suy nghĩ kỹ lắm rồi. Đó là một vùng đất còn rất nhiều khó khăn nhưng con người ở đó rất chân thành. Và quan trọng là người đó cũng rất chân thành…

Tôi khẽ nắm lấy tay cô bạn thân của mình, nén một tiếng thở dài:

- Hi vọng cảm nhận của Oanh lần này là đúng. Nhưng Phương nghĩ Oanh phải thật tỉnh táo để suy nghĩ. Bây giờ Oanh đang có một công việc tốt ở thành phố, từ bỏ tất cả để chạy theo những gì không chắc chắn không phải là một quyết định khôn ngoan.

Oanh nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt cô thoáng lên một ánh buồn:

- Tình yêu ít khi sáng suốt để mà cân đong đo đếm được lắm. Oanh tin những gì chân thành sẽ được đáp trả, chỉ là sớm hay muộn. Như Phương vậy, Phương không đến nơi Phong sống và làm việc một lần, làm sao biết được...

Oanh bỏ lửng câu nói. Tôi cũng lặng im. Mỗi chúng tôi đều theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình. Tôi lo lắng về “nhiệt huyết” tình yêu đến mức mù quáng của Oanh nhưng đôi lúc tôi lại thèm có được một chút tính cách ấy của Oanh, để tôi có thể vứt bỏ tất cả mà chạy đến chân trời góc bể cùng Phong. Anh không cần tôi phải đến mức như thế, chỉ cần tôi cùng anh lên vùng đất đỏ với những đồi núi lô nhô và những con người hồn hậu, nồng nàn như đất, như nắng, như gió cao nguyên. Nhưng tôi vẫn chưa làm được vì những hồ nghi trong trái tim mình chưa thể dễ dàng vứt bỏ đi được.

Phong đã bên tôi năm năm. Anh nhẫn nại, chờ đợi trước những hoài nghi, những tổn thương giấu kín trong tâm hồn tôi. Không hối thúc, không gượng ép, âm thầm và lặng lẽ có mặt những lúc tôi cần. Tình yêu của Phong đầy chân thành và không vụ lợi. Tôi cũng yêu Phong. Yêu bằng trái tim nồng nàn của một đứa con gái lần đầu tiên biết rung động trước một người không cần nói, không cần bày tỏ cũng có thể hiểu được những suy nghĩ thầm kín nhất trong lòng mình. Nhưng tôi sợ. Tôi sợ nếu thể hiện tình yêu ấy thì tôi thành kẻ yếu thế trong tình yêu, sẽ gây ra sự chán nản cho Phong vào một ngày không xa. Bởi vậy, tôi luôn tỏ ra lạnh lùng và thờ ơ bên cạnh anh. Phong buồn. Tôi biết. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn. Kể cả khi anh ra trường và nhận công tác ở một vùng đất cách tôi bốn giờ đi xe, qua những con đường gập ghềnh dốc, thoai thoải đèo và ngập tràn nắng gió.

Khi Phong về miền núi công tác, anh đã đề nghị tôi chuyển lên đó với anh, nhưng tôi im lặng. Tôi yêu Phong. Nhưng tôi có một công việc ổn định tại thành phố. Tuy là một công việc trái ngành, nhưng với những người học sư phạm ra như tôi, dễ gì tìm kiếm được một công việc như thế? Và ở đây, tôi cũng có nhiều cơ hội hơn.

Oanh đi một tuần, những tin nhắn, những cuộc điện thoại ngập tràn niềm vui, nghe như có tiếng gió và tiếng biển lao xao ở trong ấy. Niềm vui của Oanh khiến tôi suy nghĩ. Không phải tôi ghen tị với cô bạn mà là niềm vui ấy khơi dậy trong tôi một suy nghĩ chưa từng có: Tìm hiểu khoảng trời của Phong. Để nhìn nhận một cách thẳng thắn nhất tình yêu tôi dành cho anh.

Phong không có ở cơ quan. Anh đang ở dưới địa bàn. Một huyện vùng sâu giáp biên giới. Không ngần ngại, tôi bắt xe men theo những con đường gồ ghề sống trâu, lồi lõm ổ gà, ngổn ngang đất đá lên chỗ anh.

Phong đón tôi bằng gương mặt nhễ nhại mồ hôi nhưng bừng sáng một niềm hạnh phúc ngạc nhiên:

- Sao em không báo trước?

Tôi mỉm cười, siết nhẹ tay anh:

- Em đoán cuối tuần anh được nghỉ nên lên đến nơi mới gọi.

Phong cũng cười. Nắng gió cao nguyên đã hun đúc nước da anh thành màu ngăm đen, nụ cười phô hàm răng trắng lấp lóa:

- Thường thì ngày cuối tuần mới là ngày bọn anh phải tăng cường ở địa bàn.

Tôi nắm tay Phong, đi bộ trên những con dốc ngoằn ngoèo, trong cái nắng vàng trong trẻo và ngọt ngào. Hít những cơn gió thổi căng lồng ngực mang hương nồng nàn quyến rũ của những đồi cà phê bạt ngàn. Lặng nhìn khuôn mặt đỏ au vì nắng gió và đôi bàn tay sạm lại của anh, tôi không khỏi xót xa:

ADQuảng cáo

- Công việc của anh vất vả lắm sao?

Anh lại cười. Nụ cười hồn hậu. Ánh mắt vẫn tràn ngập sự yêu thương trìu mến. Chỉ có điều, sự yêu thương trìu mến ấy đã được tiếp thêm sự trưởng thành, cảm thông - những điều chắc chắn phải đi, phải sống và phải mở trái tim để cảm nhận mới có được:

- Cũng bình thường thôi em ạ. Làm gì đã vất vả bằng những người dân ở đây. Người dân ở những huyện vùng sâu, vùng xa sống một cuộc sống còn rất nhiều thiếu thốn nhưng lúc nào cũng rất lạc quan, yêu đời.

Phong gửi tôi tại khu tập thể của những cô giáo mới tăng cường lên đây dạy học. Đó là những cô giáo tuổi đời còn rất trẻ. Họ bằng tuổi tôi, có người kém tôi vài tuổi. Tất cả rất hồn nhiên, yêu đời. Nhìn họ, tôi chợt nhớ lại tôi của những ngày mới vào đại học. Tôi cũng mơ sau này ra trường được đứng trên bục giảng, đem hết nhiệt huyết của mình truyền dạy cho những lớp học trò. Nhưng rồi qua thời gian, những nhiệt huyết ấy dần phai nhạt trước gánh nặng mưu sinh cơm áo. Tôi tìm được một công việc không dính dáng gì đến những kiến thức sư phạm mình đã học suốt bốn năm. Đôi lúc nghĩ lại, thoảng cũng có một chút tiếc nuối. Nhưng rồi cuộc sống náo nhiệt và ồn ã cuối cùng cũng cuốn chút tiếc nuối ấy đi mất.

Tôi ở nhờ phòng cùng Lý. Lý kém tôi một tuổi. Cô mới lên đây dạy học được vài tháng. Quê Lý ở một tỉnh xa lắm. Khi biết tôi cũng từng học sư phạm, Lý hồ hởi:

- Vậy giờ chị đang dạy học ở dưới thành phố à?

Tôi lắc đầu. Tự nhiên lại thấy ngượng nghịu:

- Không! Chị làm một công việc khác.

Có vẻ như nhận thấy sự ngượng nghịu của tôi, Lý mỉm cười:

- Bạn bè em ra trường cũng làm trái ngành nhiều lắm.

Tôi tò mò:

- Sao em lại lên đây dạy học vậy?

Lý hơi đỏ mặt:

- Em đọc báo thấy nói ở đây khó khăn. Đời sống của học sinh ở đây đã vất vả, lại thiếu giáo viên nữa thì tội nghiệp quá nên tự nguyện lên đây.

Tôi im lặng nhìn ra ngọn đồi xanh mướt phía trước. Lý đứng dậy, vui vẻ:

- Chị cứ nghỉ ngơi đi. Em đi nấu cơm nhé.

Tối muộn Phong mới đến. Giờ này anh mới từ những nhà dân trong bản về chỗ ở trọ. Anh ghé qua khu tập thể. Những cô giáo trẻ đón anh bằng những tiếng cười khúc khích. Anh đưa tôi đi dạo. Ánh trăng chảy tràn trề trên vai anh và vai tôi sóng bước bên nhau. Anh cười buồn:

- Em thấy cuộc sống ở đây vất vả lắm đúng không?

Tôi khẽ gật đầu. Giọng anh mênh mang như núi rừng đại ngàn:

- Hồi mới lên đây, đi địa bàn suốt, có khi một tháng đi tới hai mươi mấy ngày, anh cũng nản, muốn xin về thành phố. Nhưng rồi những tình cảm chân thật, hồn hậu của người dân ở vùng đất này đã níu anh lại.
Ngừng một lát, anh ngập ngừng:

- Anh yêu em nên anh rất muốn em lên đây cùng anh. Nhưng anh cũng sợ em vất vả.

Tự nhiên, tôi dụi đầu vào ngực anh.   Anh choàng tay ôm lấy tôi. Vòng tay ấm áp, mạnh mẽ chan chứa cả sự vui mừng, cảm động.

Tôi gọi điện về công ty, xin nghỉ phép lâu hơn. Tôi muốn ở lại, cảm nhận vùng trời của anh, vùng trời bình yên của những con người trẻ tuổi dám sống với những hoài bão của mình, của những con người sống không nghi ngại, hồ nghi. Và tôi biết, vùng trời ấy bình yên vì có tình yêu chân thành Phong dành cho tôi. Để một ngày nào đấy, tôi cũng sẽ là một người trẻ sống không nghi ngại, sống bằng tất cả những nhiệt huyết tuổi trẻ của mình, cùng Phong. Giống như những ánh mắt trong veo của những đứa trẻ ngượng nghịu chào tôi bằng cô khi thấy tôi đi cùng cô giáo của chúng. Như những cái miệng tròn xinh ngơ ngác và bẽn lẽn tập đọc chưa tròn vành đã in vào tâm trí của tôi khi đến với vùng trời của Phong.

Tôi chợt nhớ đến lời Oanh nói khi thông báo với tôi về quyết định từ bỏ những cơ hội, những ồn ào náo nhiệt ở thành phố để đi theo “tiếng gọi của tình yêu”:

- Nếu là yêu thật sự, hãy để trái tim dẫn lối...

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Truyện ngắn: Miền đất yêu thương
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO