Truyện ngắn: Mùa hoa vàng nhớ sóng

24/03/2019 13:52

Tác giả: Đào Thu Hà

ADQuảng cáo

Minh họa: Ngọc Tâm

Cô hờ hững nhìn đóa hồng nhung đỏ thắm trên bàn. Đóa hoa kiêu sa tỏa thứ hương thơm dịu dàng cô vẫn thích nhưng không hiểu sao lúc này lại mang đến cảm giác vô duyên, khó chịu kỳ lạ. Bên cạnh bó hoa là hộp quà nhỏ được bọc giấy, thắt nơ cầu kỳ. Nhìn bó hồng nhung và hộp quà, trong đầu cô hiện lên khuôn mặt của Tấn:

-Anh sẽ chờ câu trả lời của em. Em hãy tin rằng nhất định anh sẽ mang hạnh phúc đến cho em.

Lúc nghe Tấn nói câu ấy, cô đã muốn từ chối ngay lập tức lời cầu hôn của Tấn. Nhưng không hiểu sao cổ họng cô cứ nghẹn ứ lại, nước mắt rơm rớm mi dù bình thường cô không phải là người mềm yếu, dễ khóc. Có lẽ cô tủi thân vì hôm nay là sinh nhật mình nhưng không có anh bên cạnh. Cô cứ ngỡ mình đã quen với việc những ngày lễ, tết vẫn cứ thui thủi một mình trong khi bạn bè xung quanh tíu tít với những cuộc hẹn hò lãng mạn. Vậy mà chẳng hiểu sao, giờ phút nghe Tấn nói thế, mi mắt cô lại nặng trĩu một nỗi buồn day dứt.

Yêu anh, cô đã xác định rõ tư tưởng sẽ phải chấp nhận hi sinh, chấp nhận thiệt thòi. Mẹ cô vẫn thường bảo cô là một đứa cứng đầu, bướng bỉnh. Bạn bè cô cũng nói, cô xinh đẹp, học có công ăn việc làm ổn định cũng chẳng thua kém ai, vậy mà có bao nhiêu người có điều kiện theo đuổi thì không yêu, lại đâm đầu yêu một người quanh năm cứ đi tăm tăm biền biệt, quanh năm ngày tháng xa nhà nên “mãi chưa lấy được vợ”. Mặc cho cha mẹ cấm đoán, mặc cho bạn bè nói vào nói ra cô vẫn kiên quyết bảo vệ tình yêu của mình. Đôi lúc ngẫm nghĩ, cô cũng chẳng thể hiểu nổi mình lấy đâu ra sức mạnh để vượt qua bao nhiêu gian nan như thế trong khi không có anh ở bên cạnh. Bố mẹ cô thấy không thể lay chuyển được đứa con gái cứng đầu cũng thôi không nhắc đến chuyện cấm đoán nữa. Bạn bè thôi không mai mối cho anh nọ anh kia. Mẹ cô, thấy tuổi xuân của con gái trôi qua thì đành xuống nước:

- Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Thôi, tôi đồng ý cho cưới...

Anh đã hẹn sẽ về phép vào mùa những cánh phượng vàng bừng sắc rực rỡ trên những vạt đồi thoai thoải nép mình bên thị xã để đón cô về làm dâu. Nhưng rồi anh không về được, lại đành hẹn mùa sau.

Cô đứng dậy mở cửa sổ. Làn gió đêm dịu mát ùa vào khiến lòng cô như dịu lại đôi chút. Trong gió, hình như có hương cà phê thoang thoảng. Bất giác cô khẽ mỉm cười. Trong lá thư trước gửi về, anh hỏi cô có phải mùa này hoa cà phê đã bung những cánh trắng ngần. Anh nhớ thao thiết sắc trắng bừng lên trên những vạt đồi xanh mởn vào những sớm bình minh, những cánh hoa như trôi trong làn sương sớm bồng bềnh. Anh bảo, không hiểu sao, anh luôn thấy nụ cười của cô cũng giống những cánh hoa trắng trong và nồng nàn ấy. Đọc thư anh, buổi chiều cô đã ra vườn chọn một bông hoa cà phê định ép khô để kẹp vào lá thư hồi âm cho anh.

Gió đưa nhẹ khiến chiếc chuông gió kết bằng vỏ ốc – món quà anh tặng cô trong lần về phép hiếm hoi suốt mấy năm yêu nhau – khẽ ngân nga. Nỗi nhớ anh chợt cồn cào trong cô. Giá như giờ phút này, cô có anh ở bên, được tựa đầu vào bờ vai vững chãi của anh, được ủ những ngón tay gầy trong bàn tay thô ráp ấm áp của anh thì có lẽ lòng cô sẽ bớt chênh chao. Cô yêu anh. Cô chưa bao giờ hoài nghi về tình cảm của mình. Nhưng sự xa cách đằng đẵng khiến nhiều lúc cô cảm thấy cô đơn trong tình yêu của mình.

Cô là người ngỏ lời yêu trước. Cô chưa bao giờ hối hận vì mình đã ngỏ lời trước cũng như chưa bao giờ hối hận vì đã yêu anh. Anh hơn cô gần chục tuổi, theo vai vế thì cô phải gọi anh là chú vì anh là bạn thân của chú họ cô. Ngày anh học xong trường sĩ quan rồi ra đảo nhận công tác, cô hãy còn là cô bé con lí lắc. Khi cô vào năm nhất đại học, hai người vô tình gặp lại nhau khi cô qua nhà chú họ chơi còn anh được về phép nên ghé thăm “ông bạn chí cốt”. Một lần đọc báo, cô thấy tên anh trên mục kết bạn. Một cậu lính trẻ thấy anh “già rồi mà không một mảnh tình vắt vai” đã lấy tên anh gửi cho mục kết bạn. Thấy tên anh, ngờ ngợ nhớ ra “ông chú” đã từng đến nhà chơi nên viết thư. Anh cũng nhận ra cô bé con lí lắc ngày nào mỗi lần anh đến nhà chơi lại nghịch ngợm đòi anh chỉ cho các trò chơi của con trai như chơi trận giả, bắn súng. Những lá thư như nhịp cầu nối hai tâm hồn lại gần nhau. Qua thư anh kể, cô thấy hiện lên cả một vùng biển trời bao la, khi hiền hòa, lúc dữ dội. Trong những giấc mơ, cô thấy anh hiên ngang đứng giữa biển trời nhưng lại nở nụ cười thật hiền hậu nhìn cô. Từ lúc nào, cô yêu anh chẳng rõ.

Nhưng anh từ chối tình cảm cô dành cho anh. Không phải vì anh không có tình cảm với cô mà bởi anh mặc cảm. Anh hơn cô nhiều tuổi, lại đi biền biệt. Cô xinh đẹp là thế, trẻ trung là thế, tương lai rực rỡ là thế. Anh không thể vì chút tình cảm cá nhân của mình khiến cô chịu thiệt thòi. Anh không gửi thư cho cô nữa. Sự im lặng của anh khiến cô đau khổ. Chút tự ái của tuổi trẻ khiến cô cũng quyết định im lặng. Nhưng càng im lặng, nỗi nhớ lại càng cồn cào. Cô quyết định viết một lá thư nói hết nỗi lòng của mình. Hồi ấy, chẳng hiểu tại sao cô lại liều thế. Cô đã viết cho anh một cách giận dỗi đầy kiên quyết rằng, dù anh không chấp nhận lời tỏ tình của cô, cô vẫn sẽ đợi anh. Cô không sợ anh yêu người khác vì ở ngoài đó thì làm gì có phụ nữ cho cô lo sợ. Thi thoảng, khi nhắc lại những lời cô viết, anh vẫn phì cười. Anh bảo, ngoài đấy sóng biển khi dịu dàng, có lúc lại rất dữ dội, nhưng chắc chẳng thể dữ dội bằng cô. Cô trả lời, vì cô sống ở cao nguyên, uống cà phê từ nhỏ nên nồng nàn như cà phê vậy thôi.

Tiếng chuông điện thoại cắt đứt luồng suy nghĩ của cô. Là Tấn. Cô chọn chế độ im lặng. Chiếc chuông gió vẫn kêu những tiếng lanh canh trong trẻo.

Yêu qua những lá thư hơn hai năm, anh mới được về phép. Gặp anh, cô òa lên khóc. Anh bối rối không dám cầm tay, cũng chẳng dám ôm cô. Mãi đến khi cô bớt xúc động anh mới vụng về lau nước mắt cho cô. Bố mẹ cô biết chuyện, ra sức phản đối. Mẹ cô thậm chí còn nhốt cô lại, không cho cô ra ngoài gặp anh. Mặc cho cô khóc lóc, van xin, nhịn ăn để phản kháng lại, bố mẹ cô vẫn không lay chuyển. Ngày cuối trước khi anh ra đảo, may nhờ ông chú họ thương tình giúp đỡ, cô mới lẻn ra ngoài gặp anh được. Anh cầm tay cô nhưng đôi mắt lại né tránh cái nhìn của cô:

-Hay mình đừng yêu nhau nữa. Anh sợ em khổ. Mà bố mẹ em cũng…

ADQuảng cáo

Cô không để anh nói hết câu, kiễng chân, đặt lên môi anh một nụ hôn nồng nàn. Giọng cô nghèn nghẹn nước mắt:

-Không! Nhất định em sẽ đợi anh. Lần sau anh về phép, nhất định bố mẹ em sẽ đồng ý cho mình cưới nhau.

Vậy mà cô cũng làm cho bố mẹ cô đổi ý thật. Đôi lúc, cô cũng không cắt nghĩa được tại sao trái tim mình lại yêu anh nhiều đến thế. Cô yêu ánh mắt anh nhìn cô trìu mến. Yêu nụ cười hồn hậu mà phóng khoáng. Yêu cả những sôi nổi anh kể về biển khơi, về đảo chìm, đảo nổi. Cô bảo, vì anh công tác ở một nơi thật xa, thật xa quê nhà, xa những vạt đồi chập chùng, xa những con đường thị xã nhỏ những mùa bừng lên sắc hoa vàng rực rỡ nên có cô, để cô kể cho anh nghe những mùa hoa cà phê nở trắng vạt đồi, những mùa hoa vàng thao thiết dọc lối đi, những sớm sương giăng lành lạnh thèm một ly cà phê thơm vướng vít nơi cánh mũi. Anh yêu đảo, yêu biển và yêu cô, yêu những vạt đồi cô gắn bó. Cô yêu mảnh đất cao nguyên nơi mình gắn bó, yêu anh và yêu vùng biển đảo ngày đêm anh canh giữ. Cô thường trêu anh, gia đình của anh và cô có cả đất trời, biển đảo, trên đời còn ai giàu bằng nữa.

Nhưng cô cũng là con gái, cô cũng chạnh lòng khi nhìn thấy bạn bè ríu rít có đôi. Cũng có khi cô cảm thấy lòng mình chênh chao. Đôi lúc, cô muốn quên anh đi, muốn gật đầu đồng ý trước sự theo đuổi của Tấn. Nhưng vào giờ phút yếu lòng ấy, hình ảnh của anh với nụ cười hồn hậu và ánh mắt trìu mến lại bừng lên. Có lần, cô mỉm cười nói với Tấn mà không nén được chút chao chát: Mấy chục năm trước, anh mà tán em là bị tất cả mọi người lên án, xa lánh đấy. Người ở hậu phương là không được phép “bén mảng” đến vợ hay người yêu của người đang ở ngoài mặt trận đâu.

Tấn không nao núng trước câu nói của cô. Anh tỉnh bơ:

-Bây giờ là thời bình rồi. Ai cũng có quyền tự do và lựa chọn. Tất cả bình đẳng như nhau mà.

Cô đã định phản bác lại với Tấn rằng, những chiến sĩ ngày đêm bám đảo, bám biển như anh, cả năm không được về nhà một lần không phải cũng đã chấp nhận hi sinh và chịu nhiều thiệt thòi sao. Nhưng cô không nói. Cô biết, dù cô có nói Tấn cũng sẽ cho rằng cô đang lý tưởng hóa mọi thứ. Tấn là một người làm kinh doanh, đầu anh lúc nào cũng thực tế và tỉnh táo. Có thể cũng chính bởi điều đó mà cô không thể rung động trước Tấn.

Nước mắt lặng lẽ rớt xuống môi mằn mặn. Cô đưa tay gạt nước mắt. Điện thoại lại reo. Cô tắt máy, khóa nguồn. Cô mở ngăn kéo, lấy cuốn nhật ký. Cuốn nhật ký anh viết cho cô. Từng trang, từng trang như có nắng, có gió, có cả những cơn bão dữ dội giữa khơi xa. Nhưng đọng lại nhiều nhất chính là tình yêu anh dành cho cô. Nước mắt vẫn rơi nhưng trên môi khẽ nở một nụ cười. Cô nhớ, trước lúc ra đảo, anh đã ôm cô thật chặt và thì thầm:

- Đây là quà sinh nhật, quà Lễ tình nhân, quà mùng 8/3. Anh gửi tất cả vào cái ôm này nhé.

Lúc ấy, cô vòng tay siết anh chặt hơn, để cái ôm đọng lại thật lâu, để cảm giác ấm nóng từ cơ thể anh không thể nào tan biến đi được. Cô cũng viết nhật ký cho anh. Những trang nhật ký kể về những đổi thay của vùng đất cao nguyên mà anh bảo anh yêu từ nhỏ, nhưng yêu cô rồi, anh lại càng yêu vùng đất ấy tha thiết hơn.

Cô bật radio. Chương trình quà tặng âm nhạc đêm khuya đã gần kết thúc. Đã qua mất lời giới thiệu của phát thanh viên về tên người gửi và người nhận. Cô chỉ nghe được lời chúc:

“Hôm nay là sinh nhật em, anh ở xa chắc em tủi thân lắm. Nhưng dù ở xa, chỉ cần mình yêu nhau, tình yêu sẽ xóa đi khoảng cách xa xôi, lúc nào cũng như được gần bên nhau…”.

Cô tin đây là bài hát anh gửi tặng cô. Anh biết cô thích nghe chương trình này và hầu như không bỏ sót kỳ nào. Bài hát về tình yêu của người lính đảo. Tiếng hát phát ra từ rađio hòa với tiếng lanh canh của chiếc chuông gió làm bằng vỏ ốc nghe như có lời thì thầm của sóng. Cô nhìn lên bầu trời lấp lánh sao đêm, khe khẽ nghe trái tim mình lên tiếng :

-Em sẽ đợi anh…

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Truyện ngắn: Mùa hoa vàng nhớ sóng
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO