Truyện ngắn: Người thắp lửa

Tô Phục Hưng| 28/07/2016 08:47

Đêm tháng Mười mưa tuôn không dứt. Những tia sáng lóe lên từ phía bầu trời thỉnh thoảng lại giáng xuống con đường sình lầy lội trơn trượt kèm theo những tiếng kêu ầm ầm nghe thật chói tai.

ADQuảng cáo

Một bóng người nhỏ bé khoác chiếc áo mưa nhỏ xíu đang cố vượt qua con đường với chiếc xe đạp “cà tàng”. Hai chiếc dép đã mòn cũ mắc vào chiếc ghi đông. Lâu lâu, bà dừng lại dõi nhìn về phía ngôi chùa đang lúc ẩn, lúc hiện phía đằng xa. Ở đó ba mươi đứa học trò nghèo giờ đang thấp thỏm chờ bà trong mưa giông, gió lạnh.

Càng nghĩ thì càng thương bọn trẻ đến đứt ruột đứt gan. Mang tiếng là dân thị trấn mà một chữ bẻ đôi không biết.

Ký ức mười bảy năm về trước lại tái hiện về đây mồn một như mới hôm qua. Ký ức đẹp và gian nan tưởng chừng như không thể vượt qua lại kéo về trong tâm trí của bà – Một người phụ nữ đã ở tuổi bảy mươi tư.
Vượt qua những khó khăn bà đã mở được lớp học tình thương này. Mỗi ngày trong cái văn phòng bé xíu của thôn, hàng chục trẻ em đến đây học tập với sự cảm kích, phấn chấn vô cùng.

Mười bảy năm đã trôi qua. Ngày nhà giáo năm nào bà cũng nhận được những lời chúc chân thành, biết ơn kèm với những món quà “ngộ nghĩnh”. Lúc là những lá thiệp tự viết và vẽ của lũ học trò nghèo kèm với những gói thuốc bổ rẻ tiền. Có lẽ chúng nó mong bà sống hoài để dạy dỗ chúng. Khi thì những hộp kẹo trị ho vì chúng lo bà khan cổ không kể chuyện đời xưa cho chúng nghe sau mỗi buổi lên lớp...

Nhiều lúc bà ngẫm nghĩ, trời không phụ người ngay. Bà nhớ như in cái ngày nhà giáo mười lăm năm về trước. Trong lúc đang loay hoay tát nước trong cái lớp học “dã chiến” mượn chỗ văn phòng ấp để chuẩn bị các tiết mục văn nghệ “cây nhà, lá vườn” thì bà bất chợt nhìn thấy bóng dáng cao lớn của một thiền sư bước vào thật nhẹ nhàng:

- Cô dạy ở đây lâu chưa? Lớp có bao nhiêu em? Sao mấy cháu ăn mặc rách rưới nhiều quá. Chỗ này chắc bị ngập thường xuyên lắm hả cô? Còn tiền ở đâu mà duy trì lớp. Cô có lương không?...

- Tui không có lương. Còn tiền thì tui lấy lương hưu của tui hàng tháng, có thiếu thì vận động bạn bè, anh em. Lớp có 30 em, chật lắm. Mùa nước nổi thì ngập te tua. Được cái không đứa nào bỏ học thầy ơi.

ADQuảng cáo

Những giọt nước mắt của người thiền sư lăn dài trên đôi má. Ông lặng lẽ hí hoáy ghi chép cẩn thận vào cuốn sổ tay rồi ra đi. Mười ngày sau ông trở lại với nhiều quà vật dành cho các em. Không thể tả hết nỗi vui mừng của cô lẫn trò khi nhận được rất nhiều quần áo, giày dép mới, sách vở, đồ chơi. Cũng chính ông hỗ trợ tiền xây dựng một phòng học khang trang để bà và bọn nhỏ yên tâm giảng dạy, học tập.

Mưa đã tạnh dần. Gió lạnh đã ngưng thổi cũng là lúc bà dẫn xe tới trước lớp học. Thoáng thấy bóng bà, cả lớp ùa ra chào mừng. Đứa dẫn xe, đứa lấy khăn cho bà lau mặt.

- Thấy mưa lớn quá trời. Tụi con sợ bà không tới được.

- Mưa mấy bà cũng tới với các con.

Cả lớp im phăng phắc vì xúc động, vì thương bà quá đỗi. Có đứa không kiềm chế được bật khóc làm mấy đứa còn lại cũng khóc theo. Bà cũng khóc.

Bà giật mình khi bắt gặp trên bảng đen dòng chữ nắn nót “Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam, chúng con kính chúc bà khỏe mạnh, sống lâu để dạy dỗ chúng con hoài…”.

Tất bật quá khiến bà đã quên rằng ngày mai là ngày kỷ niệm của bà, một cựu giáo chức đã gần 40 năm đứng trên bục giảng nhà trường. Và hạnh phúc lại nhân đôi khi bà lại đứng trên bục giảng của một lớp học "đặc biệt”, lớp học của lòng nhân ái bao la.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Truyện ngắn: Người thắp lửa
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO