Truyện ngắn: Phía ngày bình yên

Nguyễn Thành Giang| 08/06/2017 09:43

Dương trở mình khó nhọc, gắng nhoài người ngồi dậy, nhưng vẫn còn thấy chóng mặt lắm. Miệng thì đắng ngắt như ngậm phải mật vịt. Cơn sốt đêm qua vẫn còn dư âm để lại. Ba mươi sáu tuổi đầu, đây là lần đầu tiên chị sốt nặng đến như vậy. Chị cất tiếng gọi 3 đứa con gái:

ADQuảng cáo

- Các con đâu rồi?

Mấy đứa nhỏ nghe mẹ gọi, lút chút từ ngoài sân chạy vào. Nghỉ hè, nên tụi nhỏ cứ quẩn quanh ở nhà, lâu lâu vào nhà ông bà ngoại chơi, rồi về. Ông bà ngoại cũng chỉ ở phía sau nhà, cách khoảng mấy chục mét thôi.

Chị xoa đầu bé Chuột, con bé nhỏ nhất, hỏi nhỏ:

- Ba đi đâu rồi con?

- Dạ, ba đi mua cháo cho mẹ.

Tranh minh họa

Bé chưa nói hết câu thì tiếng xe máy đã vào gần đến sân. Chỉ cần nghe thôi, chị đã biết là chồng về. Trên tay một bên là bịch cháo, một bên là bịch thuốc, anh Chiến vào thẳng giường nơi vợ nằm. Rồi anh lên tiếng, vốn cục mịch như cái dáng người cao ngăm rám nắng của anh:

- Bà ráng ngồi dậy, tui đút chút cháo ăn rồi uống thêm thuốc cho hết sốt luôn.

Vừa nói, anh vừa một tay vòng qua lưng chị, một tay nâng đầu rồi nâng vợ ngồi dậy. Vừa lúc ấy, bé Lan cũng đem bát lên, đổ cháo ra. Anh Chiến múc từng muỗng cháo nhỏ đút cho vợ.

Trong chập chờn cơn sốt chưa dứt, nhìn bàn tay chai sạn đen đúa của chồng đang chăm sóc mình, Dương ứa nước mắt xúc động. Những dòng kỷ niệm ở đâu cứ chực sẵn ùa về. Cuộc sống có những gian lao, bất trắc và bước ngoặt không ngờ. Nhưng rồi, hạnh phúc giờ đã mỉm cười với chị. Miên man theo suy nghĩ, chị thả lòng tìm về những ngày cách đây đã gần hai mươi năm.

Ngày ấy, chị và Chiến cùng học một lớp cấp 3, mến nhau ngay những ngày nhập trường. Cả hai đều con nhà nghèo, khó khăn chồng chất trên vai họ, khiến việc học nhiều khi quá gian nan. Rồi yêu nhau từ lúc nào không biết. Đó là những chiều tan học sớm, cùng nhau đạp xe dưới con đường bằng lăng gần trường. Hay những sáng sớm, rủ nhau ra hồ sen quê, ngồi nhìn những bông sen bung nở, ngát thơm, khi cái nắng hè đã về. Cái tình yêu học trò trong sáng ấy cứ nảy nở, lớn dần theo từng ngày tháng, vương vương từng sáng từng chiều đến lớp.

ADQuảng cáo

Thi tốt nghiệp 12 xong, vì gia đình quá khó khăn, cả hai đều không thể bước tiếp trên con đường học vấn. Buổi liên hoan chia tay cuối năm, Chiến nắm tay Dương thật chặt và bỏ vào một tờ giấy nhỏ. Về nhà, tối thật khuya, chị mới dám mở ra xem. Trên mảnh giấy đã nhàu, dòng chữ bút mực nắn nót hiện ra: “Chiến sẽ đợi Dương, sau này nhất định sẽ cưới Dương làm vợ”. Vừa đọc xong, chị ửng đỏ mặt lên, mỉm cười. Hình như đêm hôm đó, chị không ngủ được...

***

Dòng đời trôi theo những hướng ít ai lường trước được. Khi anh Chiến miệt mài mưu sinh ở quê với ruộng đồng, với việc làm thêm ở lò bánh mì gần nhà, thì chị Dương theo bạn vào Nam để phụ may ở các cơ sở tư nhân. Ngày lên đường, chị không dám báo với anh, vì sợ anh sẽ đến, rồi chị sẽ không đủ mạnh mẽ để ra đi tìm cuộc mưu sinh mới giúp ba mẹ lo cho hai em ăn học. Số phận dẫn người đi, nhiều khi tréo ngoe. Trong một lần gặp gỡ người thanh niên cao ráo làm cùng công ty, chị Dương trong giây phút ngỡ ngàng, đã mê đắm nụ cười, tính tình của anh rồi làm đám cưới. Thời gian đầu, mọi chuyện ổn thỏa, vui vẻ nhưng sau nhiều chuyện nảy sinh khiến chị phải dời bỏ quê chồng trở về sống với bố mẹ đẻ.

***

Tết năm ấy, anh Chiến lại đến thăm gia đình chị. Lần này thì chị không thể nằm trong buồng được nữa. Hai người giáp mặt nhau, ngập ngừng sau bao ngày xa cách. Lúc cùng dạo quanh vườn nhà chị, anh Chiến lấy hết sức can đảm, ngỏ lời cầu hôn. Anh bảo khi nghe tin chị lấy chồng, anh đã rất buồn, tưởng rằng duyên phận đã hết. Nhưng giờ, chị và chồng cũ đã li hôn, cơ hội để chị và anh tiếp tục mối duyên dang dở đã trở lại. Chị khóc nức nở, gục đầu vào vai anh. Những giọt nước mắt vừa hạnh phúc, vừa tủi, vừa hối hận...

***

Người trong xóm bắt đầu để ý và cảm phục anh Chiến, từ khi hai anh chị cưới nhau, xây nhà trên đất ba mẹ chị Dương cho. Có với nhau thêm 2 con gái nữa, hằng ngày anh chăm sóc các con và làm việc nhà, chị thì ra chợ buôn bán nhỏ. Từ tắm rửa, nấu ăn, chở con đi học, anh làm cả việc người mẹ và người cha. Quý hơn, anh xem bé con riêng của chị như con ruột của mình, đối xử yêu thương không khác gì hai đứa con chung với vợ. Rồi chuyện gia đình nhà vợ, đám đình hai bên nội ngoại, ở đâu anh cũng tới đầu tiên phụ giúp, lo cùng. Nhiều người bảo rằng anh còn đáng quý hơn con cháu ruột trong nhà, trong họ nhà vợ. Ra đường, gặp ai anh cũng hỏi, người nào gặp khó khăn, cần giúp trên đường anh cũng xắn tay áo vào giúp. Dần dần, người trong làng, trong xóm, trong họ hàng quê vợ rất mến anh, đến đâu, họ thì thào thán phục đến đó.

Chị Dương bán ở chợ cả ngày. Sáng sớm 4 giờ, anh Chiến đã dậy, chở chị xuống chợ lớn, lấy hàng rồi chở cả chị và hàng về chợ nhỏ. Trưa, 12 giờ, anh ra chở chị về nhà ăn trưa nghỉ ngơi, rồi 3 giờ chở ra chợ. Chiều tối chạng vạng, sau khi chở con về, lo các việc nhà, nấu nướng, anh lại ra chở chị về nhà. Bao năm như vậy, cứ tối về nhà, chị lại hạnh phúc và thương anh hơn. Rồi khi chị hay con cái ốm đau, tai nạn, anh cũng thức đêm chăm sóc, túc trực. Nhiều người bảo chị trên đời này hiếm lắm mới có được niềm hạnh phúc như vậy. Mỗi lần nghe thế, chị lại mỉm cười thật tươi. Cuộc sống vẫn còn con đường sáng, tươi vui cho chị, để đi về phía trước.

Tiếng anh Chiến gọi làm chị Dương rời khỏi dòng suy nghĩ:

- Bà làm chi mà sững sờ như mất hồn vậy? Cháo ăn xong rồi, giờ uống thuốc vào cho khỏe, nằm nghỉ. Tui đi kiếm cho trâu ít cỏ đã nghe.

Dáng chồng đã khuất sau cửa, chị Dương vẫn còn ngóng theo. Ánh nắng sáng mùa hè đã chiếu chếch vào tận giường. Mấy đứa con vui đùa í ới ngoài hiên. Chị thấy lòng mình run run dậy lên một niềm vui khó tả. Niềm vui, mà khi đã đi qua hơn nửa đời người, hôm nay chị mới thực sự có thời gian cảm nhận nó, trong từng khắc trôi qua, trong ngôi nhà bình yên này.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Truyện ngắn: Phía ngày bình yên
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO