Truyện ngắn: Xuân tình yêu

19/12/2019 08:05

Tác giả: Đông Khuê

ADQuảng cáo

Anh ngỡ ngàng khi cô gái bước xuống từ chiếc xe Jolie màu xanh đen bám đầy bụi đường sau chặng đường dài với nụ cười tươi rói, chào anh chiến sĩ rất thân thiện. Cô cùng với mọi người trong cơ quan đến chúc tết đơn vị anh. Cũng như mọi đơn vị khác, cứ dịp xuân đến, đơn vị anh cùng nhiều đơn vị khác trên khắp cả nước lại được đón những đoàn đến thăm và chúc tết.

Minh họa: Ngọc Tâm

Anh là lính biên phòng, quê ở tận ngoài Bắc, được tuyển đi nghĩa vụ quân sự gần hai năm, được cử đi học ba năm, bây giờ lại được cử vào mảnh đất Tây Nguyên này công tác. Anh công tác tại đồn biên phòng này đã gần hai năm, đi xuống địa bàn, đi lên bộ chỉ huy công tác cũng nhiều, cũng có nhiều cô giáo, nhiều người để ý nhưng anh vẫn chưa thấy có cảm tình với ai, bởi trong lòng anh vẫn còn nặng chút tình với người cũ, dẫu biết rằng tất cả đã là quá khứ.

Thương bước vào phòng họp với khuôn mặt đỏ bừng vì say xe, cô cố xua hết mệt mỏi của chặng đường với đầy ổ gà, ổ voi. Mọi ngày, cô không đến nỗi yếu đến thế, chắc do tối qua hồi hộp vì chuyến đi sáng nay vào thăm chiến sĩ, cô không ngủ được nên mới mệt như vậy. Thương hồi hộp là phải, vì đây là lần đầu tiên cô được cùng cơ quan đi chúc tết chiến sĩ biên phòng. Được nhiều lần nghe các anh chị đồng nghiệp kể về những chuyến đi ý nghĩa đến các đồn biên phòng làm Thương càng thêm háo hức và mong muốn được một lần tham gia. Rồi cái cơ hội ấy cũng đến. Hôm nay, Thương được cùng đoàn đến đồn biên phòng giáp biên giới Campuchia. Dọc đường đi, những rẫy cà phê nở trắng xóa, hương thơm bay ngào ngạt, những rừng sim tím khẽ lay trong gió làm ngây ngất lòng người. Mệt vì say xe, nhưng những cảnh đẹp của núi rừng Tây Nguyên làm Thương cũng nhẹ bớt cả người.

Quay trở lại phòng họp, Thương bắt gặp ánh mắt nhìn của chàng sĩ quan dong dỏng cao, da ngăm đen. Suốt buổi giao lưu, trò chuyện của hai đơn vị, hình như anh không rời ánh mắt nhìn khỏi Thương.

- Em còn mệt không? Một giọng nói nhẹ nhàng vang sau lưng khi Thương đang mải mê ngắm những bông hoa cải nở vàng rực ở vườn rau thanh niên.

- Dạ! Em cảm ơn anh! Em cũng đỡ nhiều rồi. Không khí ở đây thật dễ chịu anh nhỉ? Thương nhìn lên rồi hỏi.
- Em đỡ mệt là tốt rồi, vào thăm lính mà không khỏe thì làm sao bọn anh vui được. Kiểu này em phải thường xuyên vào với bọn anh thì mới hết say xe được. Người lính đùa.

- Chỉ sợ các anh không tiếp thôi, vào thăm hoài lại mất công mất việc của các anh. Mà anh tên..., Thương chợt khựng lại khi nhìn thấy bảng tên Phạm Văn Quyết. Cô dừng lại và chuyển đề tài. Anh Quyết vào công tác ở đây lâu chưa?

- Cũng gần hai năm rồi em. Thời gian đầu chỉ là tăng cường cho vùng biên giới, còn sắp tới, chắc anh xin ở hẳn trong này. Vùng đất này còn nhiều khó khăn quá. Người dân ở đây quanh năm bám trụ với vùng đất, quê hương nơi đây, cuối năm nhà nào khá cũng chỉ đủ ăn, còn lại hộ nghèo nhiều lắm em à. Ngoài quê, bố mẹ anh cũng nghèo nhưng không đến nỗi như đồng bào trong này.

- Anh có vẻ hiểu địa bàn của dân cư ở vùng này ghê. Anh có hay xuống địa bàn không? Thương bắt đầu quan tâm đến vấn đề Quyết đang nói. Có lẽ, đó cũng chính là mối quan tâm mà Thương đang suy nghĩ bấy lâu nay, đó cũng chính là điều khiến khi tốt nghiệp đại học với tấm bằng khá ở ngay thành phố, cô lại xin phép được về công tác ở vùng cao nguyên này.

- Anh là người của địa bàn mà, anh ở dưới ấy còn nhiều hơn trên này, hôm nay có lẽ anh may mắn vì cuối năm được lãnh đạo cho về đơn vị vừa để trực tết, cũng là dịp để giao lưu với các đơn vị đến chúc tết đó em.
Câu chuyện của hai người mới quen như mới vừa bắt đầu thì cũng kết thúc vì lịch làm việc của đoàn cũng khá dày. Thương không được trò chuyện lâu hơn nữa. Quyết cũng chỉ mới biết được tên của cô gái mà anh ấn tượng. Chia tay, Quyết đã kịp gửi lại cho Thương cuốn sổ trong ấy có bài thơ anh vừa chép vội, chiếc xe đã lăn bánh được quãng lâu mà Thương cứ ngỡ như giọng của Quyết còn đâu đấy “Hẹn gặp lại em một ngày gần nhất, người con gái làm anh xao xuyến ngay từ ánh nhìn đầu tiên”.

Thương chợt mỉm cười, cô mở cuốn sổ và nhẩm những dòng thơ viết vội:

Mới gặp nhau sao chia tay quá vội
Chưa kịp trao lời ân tình
Chỉ qua ánh mắt, nụ cười trong sáng
Em làm anh xao xuyến, bâng khuâng.

ADQuảng cáo

- Thương ơi, có ai cần gặp em nè! Chị Phương - văn thư sở gọi to.

Thương bước sang và mải suy nghĩ, sao ai lại gọi mình vào số máy bàn cơ quan nhỉ, sao lạ thế.

“Dạ, alô, xin lỗi ai gọi cho Thương ạ?”, “Anh Quyết đây, em khoẻ không?”. Thương ngớ người ra khi nhận ra giọng quen quen mà lạ ở đầu dây bên kia. Sao lâu lắm mới thấy anh gọi. Thương hơi bất ngờ vì nhận được cuộc điện thoại của anh nên hỏi một câu ngây ngô. Giọng nói đầu dây bên kia có vẻ vội vã “Anh bận quá, xin lỗi vì không thể nói chuyện được với em lâu, anh có việc đột xuất rồi, phải xuống địa bàn ngay, anh có lệnh chỉ huy điều đi công tác gấp, khi khác gọi lại cho em nhé!”. Thương chưa kịp có ý kiến gì đã thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút.

Đã lâu lắm rồi, Thương mới thấy tim mình đập nhanh trở lại, cô vui vì từ hôm gặp nhau ở đồn đến giờ, Quyết mới gọi điện hỏi thăm hay vì lí do nào khác cô cũng không thể lí giải được.

Thật ra, từ sau cuộc gặp ở đồn biên phòng, Thương đã có chút ấn tượng về Quyết, một chiến sĩ trẻ quả cảm, tâm huyết với công việc. Cô ấn tượng bởi cách nói chuyện, bởi những lời tán tỉnh của chàng trai với cô gái không sỗ sàng nhưng đầy tình cảm chân thành. Anh không giống như giới trẻ bây giờ, thích ai là xông vào tán tỉnh, buông lời một cách sỗ sàng. Anh cũng tán tỉnh nhưng bằng cách khác. Những gì được anh tâm sự về công việc, những vần thơ viết vội, cùng ánh mắt, nụ cười của buổi sáng hôm ấy đã làm cho Thương không quên được anh. Thái độ cử chỉ của anh đã thể hiện rằng anh cũng có ý với Thương nhưng tại sao từ bấy đến nay, gần một năm trời rồi, Thương không nhận được tin tức gì từ anh cả. Không một cuộc điện thoại, không một lá thư. Thời buổi thông tin hiện đại này, có khó gì để liên lạc với một ai đó khi đã biết được chỗ làm của người ta.

***

Thương được Đoàn thanh niên của sở cử đi dự chương trình tôn vinh khen thưởng đột xuất cho những chiến sĩ có thành tích xuất sắc trong việc chống buôn lậu qua đường biên giới. Thương nhìn lên sân khấu, ngỡ ngàng như không tin vào mắt mình, anh Quyết đó sao. Anh được tuyên dương vì hành động dũng cảm, xả thân vì nhiệm vụ. Anh đã bị bọn buôn lậu bắn trọng thương phải nằm viện gần hai tháng trời, cũng may vết thương ấy không nguy hiểm đến tính mạng. Sau thương tích ấy, anh lại quay về với cuộc sống thường nhật, hòa mình cùng với chiến sĩ giúp dân xóa đói, giảm nghèo, giúp xóa mù chữ cho bà con dân bản. Anh được sự nể phục của đồng đội, được khen thưởng của cấp trên và bà con thôn bản tín nhiệm. Nhưng anh xem đó chỉ là việc nhỏ nhặt, vẫn còn rất nhiều vấn đề cần anh phải phấn đấu, nỗ lực nhiều hơn nữa.

Công việc chuyên môn ở đồn, việc giúp dân xây dựng nông thôn mới đã choán hết thời gian. Nhiều lúc rảnh rỗi, anh lại nhớ đến cô gái hôm nọ. Nụ cười như mùa xuân tỏa nắng ấy, anh không thể quên được nhưng cái cần nhớ là lúc gặp nhau phải xin số thì anh lại quên. Có hôm hỏi thăm được số của cơ quan, mới nói được vài câu thì cấp trên lại gọi anh xuống địa bàn có công việc gấp lại không nói được gì nhiều.

- Anh còn nhớ em không? Thương trao bó hoa tặng Quyết và hỏi khi hội nghị kết thúc.

- Sao mà quên được, anh còn nợ em nhiều thứ lắm. Quyết cảm động khi nhận được bó hoa từ Thương. Em không quên anh là may mắn nhất cho anh rồi.

- Nếu hôm nay không tình cờ gặp nhau ở đây, chắc không bao giờ chúng ta gặp lại nhau đâu anh nhỉ? Em tưởng rằng mình không bám trụ được với mảnh đất khô cằn này, tưởng rằng sẽ bỏ cuộc khi chưa thực hiện được những ý tưởng của một người trẻ muốn cống hiến cho miền đất mới, nhưng vì bài thơ, vì cuộc gặp gỡ hôm đó, làm em phải đợi chờ. Thương nói rồi vội quay đi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô không ngờ mình có thể thổ lộ tình cảm của mình như thế.

Quyết nhẹ bước đến bên Thương, vòng tay siết nhẹ vai cô thì thầm:

- Anh hiểu và biết hết khi nhận được bó hoa này. Em yên tâm, từ bây gờ, em không phải cố gắng phấn đấu cho miền đất mới một mình nữa, đã có anh bên cạnh, đồng hành cùng rồi.

Chiều cuối năm, trời se lạnh nhưng lòng Thương cảm thấy ấm áp lạ thường. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng có tình yêu xuất hiện ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng hôm nay cô đã tin, bởi tình yêu ấy, tiếng sét ấy đã được thử thách qua thời gian, qua sự đợi chờ và cả những nhiệt huyết cống hiến của những người trẻ cho vùng đất mới còn nhiều khó khăn này. Xuân này, cô không còn lẻ bóng. Xuân tình yêu đã nảy nở, đã đơm hoa.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Truyện ngắn: Xuân tình yêu
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO