Tự khúc tháng Chạp

03/01/2020 08:43

Tản văn của Trần Văn Thiên

ADQuảng cáo

Một sớm tháng Chạp, mở khung cửa sổ để vạt nắng trong veo rọi vào phòng, một khoảng trời xanh nền nã hiện ra sau cành lá. Tôi đứng tần ngần trước ô cửa nhỏ, thả hồn vào màu trời thanh thản, vời vợi, an trú trong khoảnh khắc bình yên sau những ngày đông gió mưa ảm đạm. Bánh xe thời gian dường như lăn chậm lại giữa những khoảng lặng mơ màng, xa xăm…

Tôi nhớ ngôi nhà nhỏ của mình với vườn rau xanh mướt, với khoảng sân vuông xao xác lá vàng. Cuối năm, nắng dịu dàng rót xuống những thửa rau, giàn mướp, luống cà mà mẹ đã tảo tần vun vén. Gió nhẹ nhàng hong khô chiếu chăn mẹ phơi trước hiên nhà. Ngoài con ngõ nhỏ, các cô, bác đi chợ cuối năm gặp nhau lao xao, rủ rỉ về món mứt gừng, mứt dừa, giò chả chuẩn bị cho ngày tết, ân cần hỏi thăm con cháu xa quê lâu ngày về sum họp. Trong hơi ấm cuối năm, các cụ ông, cụ bà quây quần bên cốc trà xanh vương vít khói, hàn huyên những câu chuyện từ thuở xưa. Bầy trẻ quê ríu rít nô đùa, góc sân tỏa mát bóng tre già vang lên những tràng cười trong vắt.

Ảnh: Ngọc Tâm

ADQuảng cáo

Ði trong những ngày cuối năm, nghe tiếng còi tàu vang lên từng hồi gióng giả, mới rưng rưng nhận ra không có gì quý giá hơn hơi ấm gia đình. Gói lại những buồn vui năm cũ, hành trang mang về là ăm ắp nỗi nhớ quê nhà bao dung, là tất cả niềm thương xen lẫn nỗi xa xót khi vết thời gian đã bàng bạc trong dáng hình cha mẹ. Ðường về nhà nối liền bao đợi chờ, ngóng trông khắc khoải, bao xúc cảm lại trỗi dậy đan xen trong tim khi nghĩ về ánh mắt hiền lành của cha, cùng vòng tay ấm áp vô bờ của mẹ.

Tháp Chạp cũng là lúc mình lật lại trang nhật ký thời gian, để nhận ra rằng đi xa là để trở về ru lại những mến thương bình dị trong chiếc nôi quê nhà, và mỗi chuyến trở về lại thấy thêm một lần ta trưởng thành hơn. Tết về từ hiên nhà nơi mỗi sớm mai cha thường trầm tư uống ngụm trà nóng, từ căn bếp ấm sực tình yêu thương ngọt bùi của mẹ. Còn gì bình yên hơn khi được ngồi nghe cha kể chuyện những ngày tết xa xưa, được loay hoay phụ mẹ nấu bữa cơm chiều bên ánh lửa nồng đượm. Làn khói mỏng quấn quýt tâm hồn, gợi về những xuyến xao ngày cũ, để mỗi người con xa quê khi tết đến xuân về lại thổn thức trong tim hai chữ: đoàn tụ.

Cuối năm, giữa không khí tất bật tiễn năm cũ, đón năm mới chứa chan ước vọng, tôi dành cho mình những quãng lặng để vun vén khung trời yêu thương, để sống lại bao hoài niệm quay quắt. Những nốt nhạc xuân réo rắt gọi bước chân trở về, với gian nhà ấm cúng cả gia đình quây quần cùng gói bánh chưng, với mâm cơm tất niên đủ đầy vị thương, vị nhớ từ tất cả những chăm chút, khéo léo của mẹ. Tôi về, bồi hồi mở cánh cổng nhà bềnh bồng hoa giấy, nghe cót két vang lên thanh âm của mưa nắng, chợt vỡ òa cất tiếng gọi mẹ sau bao ngày xa quê. Mắt bỗng nhòa đi khi thấy dáng mẹ tất tả chạy ra từ góc bếp, đón tôi bằng nụ cười rưng rưng, nghèn nghẹn. Chiều tháng Chạp bỗng ấm áp đến lạ, những ngọn gió miên man như đang hát tự khúc cuối năm dịu dàng…

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Tự khúc tháng Chạp
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO