Thơ của Từ Dạ Linh
Bỏ quê lên phố ngỡ quen
Ngờ đâu vướng phải bon chen cuộc người
Áo cơm những chuyện khóc cười
Ngoảnh nhìn tóc đã một trời bông lau.
Cuối năm ngồi đếm trước sau
Bàn tay gỡ những rối nhàu đời ta
Vẫn yêu tha thiết lời ca
Biển đời sóng vỗ ập òa làm vui.
Ngang đường mơ tiếng em cười
Vẫn còn bất tận những lời ấm êm
Đôi lúc lòng chật như nêm
Ngõ đời
Người hỡi đừng lèn dối gian.
Ta còn ở bến lang thang
Hai bàn tay trắng
Trắng sang mái đầu
Ngõ quê nở tím sầu đâu
Vẫn là nồng ấm cau trầu nghĩa quê.
Giật mình chợt tỉnh cơn mê
Lòng gánh trĩu nặng câu thề năm xưa
Cải ngồng đang độ cuối mùa
Tiết trời lớt phớt những cơn mưa phùn.
Bàn chân còn in dấu bùn
Cuối năm lòng lại ngược nguồn về quê
Tháng ngày dài những lê thê
Chỉ xin ngày cuối tìm về lời ru.