Hai lần nhận giấy báo tử vẫn sắt son chờ chồng

Thanh Nga| 30/04/2017 08:15

Chiến tranh đã lùi xa, nhưng những câu chuyện tình trong thời chiến vẫn có vị ngọt rất riêng. Mỗi lần nhớ lại ngày chồng trở về, đôi mắt bà Hà Thị Duyên ở thôn 5, xã Trúc Sơn (Chư Jút) lại ánh lên niềm vui. Ngày ấy cách đây đã 43 năm, ông Trần Quang Phục, chồng của bà Duyên đột ngột trở về sau 2 lần có giấy báo tử.

ADQuảng cáo

Tình nghĩa vợ chồng ông Phục bà Duyên vẫn luôn sắt son

Đám cưới, cô dâu phải mượn chú rể…

Quê hương của bà Duyên và ông Phục đều ở xã Vân Trình, huyện Thạch An, tỉnh Cao Bằng. Ngày ấy, bà Duyên là một nữ sinh duyên dáng đã làm trái tim của chàng thanh niên Phục thổn thức. Trong những năm học cấp 2 ở trường huyện, chàng trai Quang Phục đã theo đuổi cô gái Thị Duyên cho dù đường từ bản này sang bản nọ cách nhau cả chục cây số.

Học xong, mười tám tuổi, như bao thanh niên trai tráng, ông Phục lên đường nhập ngũ. Trước ngày ra đi bảo vệ Tổ quốc, anh nói với cha mẹ là  “đi hỏi người đó cho con và con phải lấy đúng người đó cơ”.

Bà Duyên nhớ lại: “Năm 1962, ông đi bộ đội thì đến năm 1967 gia đình ông đi hỏi cưới tôi. Ngày cưới, ông không xin về được nên gia đình phải nhờ người anh trong họ làm rể giả. Cưới xong, tôi cũng thu dọn hết đồ đạc để về nhà chồng ở. Sau khi cưới xong, tôi lên Hà Nội làm công nhân của Công ty cao su Sao Vàng. Sau đó, ông có về thăm tôi ở Hà Nội mấy lần, nhưng rồi lại vội vàng đi và cũng chưa có con cái. Một thời gian dài không có tin tức gì về ông thì đến năm 1970, gia đình ông báo tin cho tôi rằng, ông đã hy sinh. Nghe tin, tôi như chết đứng. Đến năm 1972, gia đình lại nhận giấy báo tử lần 2, lúc này trong lòng tôi nghĩ có lẽ chồng của mình đã hy sinh thật rồi!”.  

Chồng trở về như phép màu nhiệm

Sau 2 lần nhận giấy báo tử của ông Phục, gia đình hai bên và bà con chòm xóm ai ai cũng nghĩ chắc ông đã “ra đi” thật rồi. Bà Duyên cũng nghĩ thế, nhưng với tình cảm sắt son, bà vẫn hy vọng có một phép nhiệm màu.

ADQuảng cáo

Bà tâm sự: “Mặc dù chồng đã hy sinh, bản thân thì làm công nhân ở Hà Nội, nhưng tôi vẫn chu tất với nhà chồng và thờ chồng. Đến năm 1973, gia đình bên chồng động viên tôi đi bước nữa nhưng tôi vẫn chờ. Chiến tranh mà, biết đâu có nhầm lẫn và nếu có thật thì tôi cũng chấp nhận ở vậy”.

Niềm vui như vỡ òa, một ngày cuối năm 1974, ông Phục đột ngột trở về. Lúc đó, trông ông ốm yếu, xanh xao, bà cứ nhìn và hỏi “Có phải anh Phục thực sự không? Anh đã có giấy báo tử rồi mà". Và, bà không tin vào mắt mình nữa. Ông vẫn không hiểu chuyện gì, vì ông không về quê nhà mà đến thẳng Hà Nội. Khi ông cất tiếng thì bà ôm chầm lấy ông và nước mắt cứ thế tuôn trào.

Sau này, bà có hỏi vì sao suốt thời gian dài ông không có tin tức gì thì ông kể, tham gia chiến trường ở miền Nam ác liệt, rồi làm nghĩa vụ quốc tế ở các nước bạn Lào, Campuchia, Thái Lan suốt mấy năm nên cũng chẳng thể thư từ, tin tức về được. Rồi ông kể, có những trận đánh khi tỉnh dậy không hiểu tại sao mình còn sống, trong khi đồng đội và cả phía địch cũng nằm la liệt. Ông cũng không ngờ ở nhà gia đình đã 2 lần nhận giấy báo tử của mình.

Ông được về với gia đình vì sức khỏe quá yếu và sau đó được cho đi an dưỡng. Sau chuyến trở về đó, đến năm 1975, vợ chồng mới sinh được con đầu lòng đặt tên là Trần Quang Trung, sau đó thêm Trần Quang Thanh, Trần Quang Thắng.

Sau này, khi cả hai ông bà đã nghỉ hưu, bà có kể về hoàn cảnh gia đình mình cho người cháu họ bên chồng là chị Trần Thị Thanh, sống tại xã Trúc Sơn (Chư Jút). Thương hoàn cảnh của gia đình bà, năm 2010, chị Thanh bảo cả gia đình vào nhà rẫy của chị ở. Hai người con trai thì đi làm công nhân ở Hà Nội, TP. Hồ Chí Minh.

Những năm gần đây, ông Phục lại bị đau ốm suốt do tuổi già và những vết thương cũ tái phát dẫn đến bị tai biến. Cả gia đình tích cóp mãi mới được ít vốn, chị Thanh để lại cho mảnh đất và mới đây được Nhà nước hỗ trợ làm cho căn nhà. Mấy năm nay, ông Phục bị đau ốm và mất trí nhớ, nhưng bà Duyên vẫn tần tảo vừa đi làm vừa chăm sóc ông chu đáo. Thấy mợ vất vả, chị Thanh cũng phụ giúp bà Duyên việc nhà.

 Được biết, ông Phục đã có 47 tuổi Đảng và được Đảng, Nhà nước trao tặng nhiều huân chương. Hai ông bà luôn được con cháu, làng xóm tôn trọng, quý mến.

Tình chồng nghĩa vợ của ông Phục, bà Duyên như là câu chuyện cổ tích giữa đời thường, thật xúc động và xứng đáng là tấm gương để mọi người noi theo.

ADQuảng cáo
(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Hai lần nhận giấy báo tử vẫn sắt son chờ chồng
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO